THƠ GỞI X.
Bài mở đầu
Cám ơn người giấu mặt
Người không tên
Một người nào đó
X.
Tôi sẽ gởi cho người
Bất cứ gì
Bất cứ mọi thứ
Bất cứ khi nào
Bất cứ mọi nơi
Vì tôi không có không gian
Không có thời gian
Không có đích đến
Không có điểm khởi hành
Và cũng không có chỗ nghỉ chân
Tôi sẽ nói cho X.
Tất cả
Cũng không phải tất cả
Vì không cần phải nói
Không cần phải nghe
Toi sẽ nói hay tôi không nói
Sự nói và sự nghe không phá vỡ im lặng
Tôi nghĩ và tôi hiểu
Rằng tôi không phải kẻ điên
Nhưng không hẵn là người tỉnh táo
Xin lỗi về điều này
Cám ơn X.
Đã cùng đồng hành với tôi
Niềm vĩ đại của kẻ vô danh
Ý như thật
Vậy
X.
Bài số 2
MỘT MÙA XUÂN
Vẫn còn thấy mùa Xuân trên những ngọn cây con đường sáng nay
Dù em như bóng chim tăm cá
Tôi phải tự mình mở cánh cửa khép, bước vào căn nhà hoang vu, buồn và vui, ngày và tháng, quen thuộc nỗi quạnh quẽ như cuộc sống tôi
Bình thường như mùa Xuân vẫn tới dù không hẹn
Như em cũng phải trở về với cuộc sống em
Như những ngày sum vầy cũng sẽ là câu chuyện cổ tích
Như anh sẽ phải gởi hàng ngày cho X những bức thư của kẻ vô danh
Về nỗi sầu muộn của X
Vẻ sầu của người không thấy mặt
Sự im lặng cũng là cách bày tỏ của lòng giận dữ
Nỗi cô đơn ở hai đầu thế giới
Nhìn qua giữa đại dương mênh mông buồn
Mùa Xuân - những gì không đến được
Vẫn là niềm bí mật của X
Bài số 3
VỀ MỘT PHƯƠNG TRỜI KHÔNG CÓ THỰC
Mỗi buổi sáng, thức dậy, việc đầu ngày tôi gởi em một dòng tin ngắn cho em biết là tôi vẫn còn sống
Cũng như mọi ngày
Mặc một bộ quần áo sạch sẽ của ngày hôm nay (không phải của hôm qua là được)
Hòa nhập vào dòng xe như triều dâng buổi sáng để có một chỗ trên đường đến trạm dừng quen thuộc (một quán cà phê lề đường)
Khi có bạn hay không có ai cũng được
Tôi ngồi một mình
Cũng cảm thấy hạnh phúc lắm
Vì được sống bình thường như mọi người khác
Nàng có khi đọc khi không
Và không trả lời
Chỉ thấy cái biểu tượng cũng được (coi như có duyệt qua)
Tôi không biết nàng vui hay buồn
Tôi nghĩ cũng được, miễn nàng còn yêu tôi (hy vọng vậy)
Bởi tôi đã quá quen và chán lắm những năm thất tình hồi trẻ tuổi
Tôi thường đu dây với tình yêu
Như gã hề trong gánh xiếc
Tội nghiệp tôi !
Nàng nói nàng đã yêu tôi từ thế kỷ trước
(Hay từ kiếp trước?)
Dĩ nhiên là tôi không hay biết vì lúc ấy tôi chưa được phép yêu đương: một anh học trò nhà quê mười mấy tuổi ngây thơ khờ dại không thể bằng những cô gái cùng tuổi ở thành thị.
Tôi chỉ lo học và học giỏi, đó cũng là lý do nàng để ý
Tôi nói với nàng đó là tình yêu học trò, nàng không đồng ý, nói là mối tình đầu của nàng và là mối tình duy nhất cho đến bây giờ
Tôi trân trọng điều đó nhưng tôi không nhớ gì cả về những ngày ấy như nàng nên nàng bảo tôi là kẻ vô tình
Nhưng tôi là kẻ sung sướng
Tình yêu làm chúng ta yêu đời yêu cuộc sống
Chúng tôi không nghĩ tới một điều cao xa nào cả
Chúng tôi có nhau, dù xa cách, có thể mỗi năm chỉ gặp nhau một lần như Ngưu Lang Chức Nữ,
Nhưng chúng tôi gần nhau hàng ngày (tôi nghĩ vậy)
Bất kể nàng bận bịu với cuộc sống của nàng hay không đọc kịp tin nhắn của tôi
Bất kể tôi có những lúc lãng đãng không quan tâm nàng như nàng muốn
Vì đó là tình yêu của chúng tôi
Tình yêu hai thế kỷ
Cũng là tình yêu đầu tiên và cuối cùng của tôi
Bất cứ dự phóng, mong ước, thiên đường, sự sum vầy, đoàn tụ hay ước vọng tốt đẹp của cuộc đời về phương trời ấy, tất cả
Tôi và nàng không mơ về một phương trời nào
Bởi vì phương trời đó không có thực
Trong tình yêu của tôi
Bài số 4
THƠ GỞI NGƯỜI EM GÁI BÁN BÁNH Ở QUÊ NGƯỜI
Mỗi ngày em đều có niềm hạnh phúc
Thương yêu và tưởng nhớ đến mẹ chúng ta, người mẹ chúng ta kêu là Mạ
Bằng cách em đang làm công việc của Mạ
Xay bột nhồi bột đổ bánh làm bánh
Bánh bèo bánh nậm bánh lọc bánh ít bánh gai…
Những loại bánh mang hương vị quê nhà gởi đến những đồng hương xa xứ
Tiền bạc không là gì so với cuộc sống bên ấy, không thể nuôi được hết cả gia đình em, với những đứa con chưa tự lực được
Nhưng đó là sức mạnh vĩ đại của một người phụ nữ phương Đông, người mẹ của quê hương ruộng đồng mưa nắng của miền Trung xứ sở
Và nhất là tinh hoa của Mạ chúng ta chịu thương chịu khó thuở sinh thời
Mạ mất khi ấy em chỉ mới bảy tuổi đầu đang còn học cấp 1
Anh thì đã ra đời, đã gia nhập vào cuộc chiến
Mạ không để lại cho em cái gì cả ngoài đức tính truyền thống của một người phụ nữ miền quê suốt đời phụng sự gia đình
Cuộc đời biến thiên dòng thời gian vẫn chảy
Em và anh đã tới cái tuổi của cha mẹ hồi ấy
Mỗi người một gia đình một số phận
Không ai nói trước được điều gì
Nhưng hãy cám ơn cha mẹ đã sinh ra chúng ta
Đã sống qua những năm tháng đó với muôn vàn kỷ niệm
Để đến hôm nay, em đang ở phương trời xa xôi, ưu tư với những khay bánh vừa mới hấp sẽ được giao tới khách hàng, bộn bề với lo toan của ngày mai đang tới
Cùng buồn vui với những giây phút điện thoại đặt hàng, những chê khen từ phía ấy
Và khi đêm dài xuống, giấc ngủ cùng ước mơ bay
Về một cuộc đời hạnh phúc
Anh vẫn ở quê nhà của chúng ta
Cuộc sum vầy trong trí tưởng
Những khay bánh vẫn ra lò mỗi ngày
Bánh bèo bánh nậm bánh lọc bánh ít bánh gai…
Tất cả đều chờ đợi
Điện thoại đặt hàng
“Xin mời quý khách… !”
Bài số 5
THÁNG GIÊNG TÌNH YÊU TÔI
Năm bắt đầu
Tháng bắt đầu
Tháng giêng
Tôi vẫn còn cô độc
Tôi đi trong nắng của tháng giêng
Tưởng như tháng mười đã tới
Đã có cuộc gặp gỡ ở đó
Vào mùa Đông của tình ái
Đó là những ngày ở cao nguyên
Sáng trưa quấn quýt
Ngày không còn là ngày
Đêm không còn là đêm
Thời gian biến mất vào những nụ hôn
Không biết mình ở đâu
Khi đã tan hoà vào khí quyển
Em cũng đã trở lại nơi đã đi
Ngày trở lại nơi bắt đầu
Tôi mải mê với dỹ vãng của tôi, em buồn
Đã có lúc em bên tôi, tình yêu em bên tôi, tôi vẫn buồn
Vì tháng giêng rồi , em vẫn xa tôi, nơi ấy
Tôi vẫn phải chờ
Mùa Ngâu của chúng ta
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét