Bài số 21
BÀI NGỢI CA
Em nói em ghét tôi
Cũng như nói em yêu tôi
Yêu và ghét
Đúng và sai
Chỉ là tâm phân biệt
Sự vật vẫn là thế, vốn là thế
Em vẫn là em
Tôi vẫn là tôi
Tình yêu của chúng ta vẫn hiện hữu
Chỉ là sự biến thiên theo không gian và thời gian
Yêu giận buồn nhớ
Tình yêu vốn là thế
Sự thật tình yêu đã có, tồn tại trên trái đất này cùng với loài người
Không thể phủ nhận điều đó
Khi mùa hè trở lại
Những cơn giông đẩu mùa ở miền Nam
Nhưng mùa Xuân lại vừa bắt đầu ở bên ấy
Em có một mùa hoa anh đào tươi đẹp phương xa
Anh đón những ngày mưa bất chợt tránh trú dọc đường
Tình yêu của chúng ta vẫn thủy chung như những đám mây trên bầu trời
Bay mãi qua hai bờ của thế giới
Vì loài mây, chỉ là loài mây bay, không phân biệt không gian và thời gian nơi chúng ta đang sống
Như tình yêu của chúng ta không bao giờ bị chia cách
Bởi không gian và thời gian
Bài số 22
NGHỈ HƯU
Đến một lúc nào đó bạn cũng sẽ nghỉ hưu
Bất cứ việc gì cũng phải nghỉ
Vì bạn không còn sức làm việc
(Cũng không ai cho làm việc những người mất sức lao động)
Sự có mặt của bạn làm phiền người khác
Bạn sẽ phải ở nhà, không làm được việc gì khác ngoài chuyện đi loanh quanh, kiếm tìm niềm vui vu vơ dọc đường vì bạn mới trở về từ thế giới khác
Bạn không được như người xưa đi phiêu bạt giang hồ vì thời nay phải cần nhiều thủ tục để đi ra khỏi xứ rong chơi
Và nhất là bạn phải có tiền, tiền nhiều mới đi đây đi đó
Bạn cũng không phải là nhà thơ nổi tiếng như ngày xưa được mời rượu khi đọc thơ
Vì thơ bây giờ không ai chuộng, bán không ai mua (làm thơ giống như chuyện mơ mộng không có thực)
Cụ Đỗ Phủ ngày xưa khi về vườn còn không có tiền mua rượu;
“Triều hồi nhật nhật điển xuân y
Mỗi nhật giang đầu tận túy quy
Hữu trái tầm thường hành xứ hữu
Nhân sinh thất thập cổ lai hy “
(Bến sông II - Đỗ Phủ)
Dịch nghĩa:
- “Từ lúc rời xa khỏi triều đình ngày ngày phải cầm cố áo
- không ngày nào bên bến sông không say khướt.
- Ở đâu không có người nợ tiền mua rượu…
- đến bảy mươi (mà cầm cố áo mua chịu rượu… ) thì xưa nay hiếm…
Tuổi nghỉ hưu của tôi dù chưa tới bảy mươi
Nhưng buộc phải về
Nhường chỗ cho người khác
Tôi không thèm rượu để cầm cố áo
Nhưng tôi chịu nợ tình yêu Em, người yêu của tôi
Tôi cũng không có chi để cầm cố
Và cũng không ai chịu cầm cố
Vì vậy tôi không bao giờ trả được mối nợ này
Dù bây giờ tôi đã vượt qua tuổi bảy mươi
“Cũng xưa nay hiếm”
Nhưng tình yêu thì không bao giờ có tuổi nghỉ hưu !
Bài số 23
THƯ VỀ ĐƯỜNG CỐ QUẬN
Bữa nọ ta tới nơi vườn bông
Hái một cành bông rồi đứng ngông
Khi ấy nữ nhân vừa xuất hiện
Cầm lấy cành bông bay lên không
Nữ nhân đôi mắt loài vọc đen
Gió phất phơ nhẹ chiếc quần hồng
Một bận về thương ôi biết mấy
Đường năm xưa một chút rêu rong
Bữa ấy về như đi trong cõi
Ta khi xưa người có còn xưa
Phong trần tạc đá lòng băng nổi
Cuộc hẹn trần ai chuyện như đùa
Một bữa có về
Hay về không cũng thế
Cố quận mai rồi quận cố thôi
Đường xưa
Xưa đường cũng cũ lối
Yêu người nữa
Nữa yêu người
Lại thôi
Bài số 24
ĐÀ LẠT
Năm 1995 tôi trở lại Đà Lạt
Tôi có công việc với một công ty ở Suối Vàng
Tôi yêu vườn Hồng ở đó
Nhưng không mang về Sài Gòn được
Vì tôi không có đất để trồng
Đó là hối tiếc lớn nhất của tôi
Tôi còn giữ lại tập sách nhỏ hướng dẫn về cách chăm trổng bông hồng, như một kỷ niệm
Dầu công ty ở Suối Vàng đó bây giờ đã biến mất
Năm 2010 tôi đi Đà Lạt cùng các bạn ở xa về
Chỉ là đi như người đồng hành
Không có gì ở đó cả
Năm 2022 tôi lại đi Đà Lạt cùng Nàng - Người yêu của tôi từ thế kỷ trước
Đó là cuộc dạo chơi trong khu vườn của quá khứ mơ mộng, những ngày hạnh phúc của cuộc sum vầy ngắn ngủi
Cuộc kết hôn hiếm có của hai niềm cô đơn lâu năm
Không thể có thêm lần nữa
Vài năm hay nhiều năm nữa khi trở về Đà Lạt
Chúng tôi đã già
Nhưng sẽ rất hạnh phúc
Vì còn có nhau
Đà Lạt vẫn mãi là tình yêu bắt diệt
Bài số 25
TỰ DO, YÊU VÀ KHÔNG YÊU
Em gởi cho tôi mối tình
Trong một ngày tôi không thấy bóng mình trên con đường lớn của cuộc đời
Tôi là kẻ vô danh
Tôi đã trở nên là quá khứ của một ai đó
Có thể là nỗi buồn của một ai đó
Hay có thể là sự lãng quên của một ai đó
Tôi là hòn đá tảng vô tri
Hay là miền băng giá
Trước suy nghĩ của một ai đó
Như thế tôi không có thực
Em gởi cho tôi mối tình
Cùng thanh xuân của em
Và những tổn thương của tình yêu dang dở trong ngày trước
Nỗi cô đơn của em cần được chia xẻ cho một ai đó
Em cần một bàn tay nắm lại đời em
Em cần một chỗ dựa lưng che chở mùa gió đông sắp tới
Em cần một tình yêu đích thực như mơ về những ngày hạnh phúc của cuộc sống lứa đôi
Em gởi cho tôi mối tình
Mơ mòng của thiếu nữ mới vào yêu
Tiếng cười trong vắt
Hãy bắt đầu lại tình yêu
Của ngày thanh xuân
Như chưa có gì xảy ra
Từ hai phía
Tôi có thể là gì
Làm gì
Yêu và không yêu
Lằn ranh mong manh
Giữa hư vô và sự tồn tại
La liberté, c'est l'angoisse du choix (Tự do, chính là khắc khoải lựa chọn)
Jean Paul Sartre trong L'Être et le Néant
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét