Bài số 26
THÁNG TƯ, GỞI X.
Tôi đã đi qua tháng tư
Bởi mọi thứ đã nằm trong các ngăn kéo của trí nhớ
Tôi cũng không cần phải gởi cho X.
Những bài thơ của tháng tư cho kẻ lạ mặt
Tôi đã đi qua tháng tư
Niên lịch tôi ngắn lại
Cuộc đời tôi cũng mau qua
Và mọi thứ ràng buộc cũng bớt chặt
Tôi có thêm chút thời gian nhàn nhã
Để đầu óc được trống rỗng Theo cụ Einstein “tôi tin vào Thượng đế của Spinoza”
Tôi đã đi qua tháng tư
Vì theo Spinoza, Thượng Đế nói rằng:
“The only thing for sure is that you are here, that you are alive, that this world is full of wonders.”
(“Điều duy nhất mà con có thể chắc chắn, đó là con đang ở đây, con còn sống; và thế giới mà ta đã tạo ra cho con vốn luôn ngập tràn những điều kỳ diệu.”)
Nguồn:
Tạ Minh Trãi sưu tầm, dịch và biên tập từ bản tiếng Anh của Jillene Moore.
Trích từ Internet
Bài số 27
SÁNG THÁNG NĂM ĐI DƯỚI ĐƯỜNG SÁCH
Một ngày đầu tháng năm
Đi dưới đường cờ và hoa
Cờ và hoa rợp bóng ngày nắng lớn
Đường được kẻ vạch thì phải đi trên đó để không bị phạt
Tôi vừa qua một độ cả phê với mấy bạn già bên hông nhà thờ
Bỗng nhiên nhớ sách
Tôi nhớ sách vì cuộc đời tôi đã nổi chìm với sách
Qua mấy cuộc bể dâu sách luôn đi theo tôi
Khi ở làng quê
Khi ở núi
Khi ở đô thành
Khi ở bưng biền
Khí ở sông nước
Khi về nhà thuê
Khi trong hẻm cụt
Khi dời ra ngoại ô
Tôi mệt tôi muốn từ biệt sách
Nghe theo lời khuyên của một anh bạn đã dứt khoát bỏ một lượt ba bà vợ xuân sắc lên rừng sống một mình tịch cốc
Tôi từ biệt sách bằng cách chuyển gánh nặng này cho một anh có tiệm bán sách cũ ở Chợ Lớn (dù sao vẫn còn rất nhiều người “thân lừa ưa nặng” thích gánh “vác ngà voi”)
Tôi sạch sẽ sách, tôi không bận bịu với sách nữa
Và tôi trống rỗng
Tôi thành kẻ hư vô
Nhưng sáng hôm nay tôi nhớ sách
Tôi đi qua bên kia đường
Cả một con đường sách ở đó
Tôi phải giữ thật bình tĩnh
Tôi sợ sẽ gặp lại mấy cô hồn sách tôi đã tống tiễn khi trước về qua đây ghẹo phá
Tôi ghé cái tiệm sách cũ trước, tôi sợ chúng sẽ phiêu dạt ở đó ( biết đâu đấy) tiệm sách nghe tên rất buồn : quán sách mùa thu
Tôi không gặp tên nào ở đó, an toàn
Thiên hạ vẫn còn rất nhiều người đọc sách
Tôi mừng vì đất nước hơn trăm triệu dân mỗi đầu sách chỉ in được khoảng trên dưới ngàn bản còn không có người đọc (như một nhà văn bạn tôi)
Tôi thích nhìn người đọc, đó là niềm vui sướng của sách
Một buổi sáng tháng năm đi dưới đường sách
Ca ngợi sách
Ca ngợi người đọc
Tôi xin đặt một vòng hoa ở đầu con đường
Xin ghi nhớ
Và xin tưởng niệm sách
Vì tôi biết sẽ có một ngày sách sẽ biến mất trên thế giới này
Bài số 28
THƯƠNG LƯỢNG HÒA BÌNH
Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải đàm phán với tôi
Để thương lượng hòa bình
Vì trong con người tôi
Chúng cứ đánh nhau không nghỉ
Chúng không có phút giây nào ngưng chiến
Chúng chưỡi rùa nhau suốt ngày, giành lẽ phải về mình còn phía kia là xấu xa
Chúng, đi nhiên không dùng tay chân được
(Vì xin lỗi, tôi chưa học được võ cộng “song thủ hỗ bác của sự tổ Châu Bá Thông”)
Chúng cũng không thể vả vào miệng nhau được, vì khó sử dụng
Chúng quấy rầy tôi suốt đêm không ngủ nghỉ được
Tôi thức cùng chúng và chịu trận
Nhưng chúng là ai vậy ?
Là chính tôi đây chứ ai
Do đó tôi phải thương lượng với tôi
Không đánh nhau nữa
Không chưỡi rùa nhau nữa
Vì con người tôi đã quá ê ẩm
Đã hết sức chiến đấu
Vậy phải hoà bình
Phải ký một hiệp ước với ma quỷ
Dĩ nhiên là hoà bình nào cũng có cái giá của nó
Miễn không làm tôi điên
Chấp nhận được
Thật ra
Thương lượng và đảm phán với tôi không dễ
Suy cho cùng: không có một hiệp ước nào cả
Nghĩa là không có thỏa thuận
Cho chính tôi và tôi
Vì chúng là tôi
Bài số 29
KẺ ĐIÊN
Tặng Vương Từ
Kẻ điên là người không tỉnh táo không làm chủ được mình
Nhưng kẻ điên không bao giờ biết mình điên
Phải có khám bác sĩ tâm thần để được xác định
Như trường hợp anh bạn tôi, anh được con trai đưa đi khám bệnh ở bệnh viện tâm thần
Anh than phiền với bác sĩ rằng anh không có bệnh gì cả chỉ thỉnh thoảng đau đầu
Bác sĩ cười và cho xét nghiệm một số yếu tố cần thiết, sau đó đưa cho con trai giấy xác nhận bệnh trạng: tâm thần không ổn định
Bạn tôi đã được hưởng mọi chế độ dành cho người mất khả năng nhận thức nhưng được ở nhà có người chăm sóc
Vì vậy có người muốn điên cũng không được
Hay có giả điên thì không ai công nhận
Điên trở thành vỏ bọc, giả dạng qua ải
Lịch sử đã chứng minh: có những người giả điên thành công và cũng có nhiều kẻ thất bại
Chỉ những người điên mới phát hiện ra kẻ giả điên
Nhưng muốn hòa mình vào thế giới này
Tôi phải là kẻ điên
Bởi vì
“Sáng suốt trong thế giới của người điên cũng chính là điên.”
To be sane in a world of madman is in itself madness.
Và
“Với từng cá nhân, sự điên rồ là khan hiếm. Nhưng khi tập hợp thành nhóm, đảng phái, dân tộc, thời đại thì sự điên cuồng trở thành thông lệ.”
In individuals, insanity is rare; but in groups, parties, nations, and epochs it is the rule.
Bài số 30
MÙA MƯA
Rồi mưa cũng sẽ tới
Như những năm qua thôi
Em rời xa không nói
Tình lạc nẻo đường đời
Mưa thì như năm trước
Ngày cũng như mọi ngày
Nỗi buồn như vết xước
Đau lòng ngọn gió lay
Khi một mình giữa chợ
Ai người tay nắm tay
Thương nhớ sầu xứ sở
Vàng môi khói thuốc bay
Em một mình bên nớ
Ta quay quắc bên đây
Hẹn về như lời gió
Cuộc sum vầy như mây
Trần gian vui mấy khúc
Mà lòng xui đắng cay
Sương trên ngàn mù đục
Về trên núi non say
Rồi mưa cũng sẽ ngập
Đường về ta độc cô
Nhìn ra bờ sông lấp
Bóng người ngỡ trong mơ
Mùa mưa như năm ngoái
Yêu một thuở bên người
Những giọt mưa tình ái
Thấm đẫm tình khôn nguôi
Ta chờ ta lần nữa
Ta chờ em bên này
Ta chờ mưa, mưa tới
Ta chờ em, về đây
Mùa mưa lại mùa mưa
Tháng năm rồi năm tháng
Em ơi, rồi tình ta
Có chìm trong quên lãng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét