Bài số 36
TRÁI TIM TÔI CÒN Ở LẠI TRÊN CAO NGUYÊN
Mỗi người đều có nơi chốn để trở về
Cuối một ngày cần lao
Sau một đời khó nhọc
Hay khi trả xong nợ cuộc đời
Nơi chốn ấy
Có hay không
Đôi khi chỉ là tưởng tượng
Vì nó thật ra không có thực
Là sản phẩm của cuốn tiểu thuyết tự thuật
Hay là sự sống của trái tim được kéo dài cho mỗi người
Vì ai cũng yêu chuộng cái Đẹp
Kể cả cái chết
Dẫu biết rằng khi con người chết đi trái tim không còn đập
Tôi cũng là một người như mọi người
Tôi cũng có trái tim như thế lúc chào đời
Nhưng trái tim tôi đã để lại trên cao nguyên
Kontum
Mùa Xuân năm 1971
Trái tim tôi vĩnh viễn sống trên cùng núi rừng già
Với nỗi đau buồn bất tận
Tôi trở lại trần gian này
Như sống với trái tim khác
Nhịp đập là tình yêu em, tôi duy trì sự tồn tại
Tôi tồn tại vì yêu em, tình yêu băng qua hai thế kỷ
Cho dẫu biết rằng trái tim tôi còn ở lại trên cao nguyên từ nhiều năm tháng trước
Vào mùa Xuân năm 1971
Tôi đã gởi trái tim tôi trên núi rừng cao nguyên xanh thẳm theo bước chân Mẹ tôi về một miền khói sương - vĩnh biệt
Bài số 37
CHỖ GỐI ĐẦU
“Chồn cáo có hang chim trời có tổ nhưng con người không có chỗ gối đầu”
Lu-ca 9:58 Kinh Thánh
Khi Cha Mẹ tôi lên đường về phương Nam, tôi mới 6 tuổi
Tôi ở lại làng quê một mình trong căn nhà rộng lớn vắng vẻ
Tôi đi học ở trường của các Chị họ đạo đầu thôn, tôi thuộc lòng bài kinh Kính Mừng đọc mỗi sáng trước buổi học
Thường tôi đi bộ một mình tử nhà vì ở xóm chỉ có mình tôi học trường Đạo
Tôi làm bạn với cái bàn học kê bên cửa sổ nhìn ra vườn bông huệ trắng của ông bà Ngoại
Loay hoay sách vở cả ngày
Không buồn nhiều nhớ nhà vì hàng tháng mẹ tôi vẫn đều đặn gởi tiền cho tôi tiêu xài
Nhưng tôi cô đơn vì không có bạn
Cả ngày chì mơ màng mấy cô nhỏ cùng lứa ở những xóm khác cùng sinh hoạt trong đoàn Oanh Vũ của chùa làng
Và rồi thời gian cũng trôi qua
Nửa thế kỷ tưởng chừng lâu lắm nhưng chỉ như mới hôm qua
Bao nhiêu là thay đổi
Biến cố vĩ đại của cuộc đời tôi vào một sớm mùa Xuân ở tỉnh lỵ miền núi
Mẹ tôi qua đời vì một quả đạn pháo khi vừa bước qua tuổi bốn mươi
Tôi cũng vừa ồn định công việc ở thành phố quê nhà
Tôi đã nhận được tin qua điện báo từ đơn vị ở cao nguyên
Tôi trở về căn phòng trọ ở Thành Nội và không ngừng khóc suốt đêm
Tôi như hụt hẫng, cả một bầu trời sụp đổ
Và nỗi bơ vơ của kiếp người còn lại thật rộng lớn
Tuổi thơ của tôi đã không được gối đầu trên tay mẹ hằng đêm
Cũng như khi lớn lên tôi không có tuổi trẻ
Không có những mơ mộng của tuổi thiếu niên vì lo toan tránh trú bom đạn và cuộc chiến
Tôi không có những ngày vui bên gia đình
Chỉ là những mùa hè sum họp
Bây giờ cũng không còn những năm đáp máy bay DC -3 về thăm nhà, về thơm hơi ấm của Mẹ
Đó là sự mất mát vĩ đại
Như nỗi cô độc đời tôi theo một nghĩa nào đó như là nghiệp dĩ
Sáng nay khi đi trên đường
Mùa hè thành phố này thật nhẹ nhàng
Nhìn thấy một bông sao rơi
Quay vòng giữa không gian
Mỗi phút giây đời trôi qua
Trôi qua
Tất cả
Nỗi buồn hay niềm vui
Cũng sẽ trôi qua tất cả
Chỉ còn tồn tại một sự thật vốn chẳng sinh thì chẳng diệt
Ta vốn không gối đầu thì không có chỗ gối đầu
“…Kinh mừng Maria cầu cho chúng con là kẻ có tội…”
Amen
Bài số 38
YÊU HUẾ
Luôn yêu Huế
Dù buồn hay vui
Tôi sinh ở Huế
Nhưng không được sống cùng với Huế
Tôi chỉ mơ về Huế trong những đêm tha hương
Tôi cũng yêu người con gái Huế
Đó là giấc mộng không thành
Tôi yêu những ngày đi học lẻo đẻo theo sau một người con gái, giữ khoảng cách vừa đủ để thấy tà áo dài bay trong gió và mặc sức mơ mòng
Tôi yêu và nhớ nhiều con đường ở Huế về Vỹ Dạ xuống Gia Hội hay vào Thành Nội
Nơi có những người con gái tôi yêu
Đó là tình yêu của anh học trò mộng tưởng
Tôi yêu con đường Lê Lợi dọc bờ sông Hương
Bức tường màu tím của một ngôi trường nữ trung học
Tôi đã từng đứng dưới con đường chia hai
Nhìn lên cửa sổ của những phòng học và tưởng tượng nhiều thứ về một mái tóc dài một khuôn mặt huyền ảo
Tôi yêu cửa Phủ, nơi nàng từng ở, có lần tôi về thăm chỉ đứng ngoài sân không nói năng, nỗi niềm thơ dại của anh học trò trung học
Tôi yêu Huế và càng yêu Huế vô bờ vì nàng đã đem Huế của tôi, những ngày xưa ấy, về bên kia đại dương
Mỗi năm tôi về Huế vì nhớ Huế
Tôi yêu Huế nhưng không sống cùng với Huế
Tôi là kẻ giang hồ bên cuộc đời không như ý
Tôi đã lang thang qua mấy nẻo sông nước, bưng biền, những nơi chốn không định được, cơm áo khi no đói của đời sống thương hồ hay những khó khăn của cuộc đời trong ngõ hẻm của một thành phố cũ đã xa lạ
Tôi vẫn yêu và nhớ Huế
Tôi vẫn trở về hàng năm
Ở đó đã không còn nàng, những người bạn học còn dăm ba đứa già và bệnh tật,
Ngôi làng thơ ấu của tôi đã biến mất
Căn nhà cha mẹ tôi đã ở không còn
Ngôi vườn với hai cây vú sữa sai trai cũng đã bị hóa kiếp để lấy đất làm nhà
Tôi chỉ còn ngậm ngùi với cảnh bông huệ trắng trong lòng tôi của những năm thơ ấu
Tôi yêu Huế mãi yêu Huế trong cuộc đời tôi
Dẫu không được sống cùng với Huế
Tôi mãi yêu nàng, tình yêu của tôi
Dù nàng đã xa rồi về xứ sở khác cuộc đời khác
Tôi còn có Huế trong chuyến về mỗi một năm
Vì Huế luôn ở trong lòng tôi
Và Huế cũng là tôi
Bài số 39
MỘT NGÀY CHỦ NHẬT CỦA NGƯỜI KHÔNG BẬN RỘN
Không bận rộn không phải là không đi làm việc như mọi người
Cũng không phải kẻ vô công rồi nghề
Chủ nhật, ngày thiêng
Nốt lặng giữa cuộc sống tất bật
Sự không làm gì không suy nghĩ gì thật cần thiết
Sự trống rỗng và phải có như một nhu cầu
Sự chuẩn bị sẵn sàng cho nguồn năng lượng mới
Chủ nhật, đó là niềm hạnh phúc được lập lại mỗi tuần trong trập trùng ngày tháng năm của cuộc đời
Bạn phải cảm thấy điều đó nếu không muốn bị mất đi
Bạn phải là người không bận rộn thực sự
Nếu không muốn bỏ qua một ngày chủ nhật
Ngày thiêng
Một năm có 52 ngày thiêng
Ngày không bận rộn
Tôi được nghỉ ngơi và thật sự không nghĩ tới những ngày thường luôn bề bộn tình yêu nàng
Đó la những ngày bận rộn yêu nàng dù nàng ở rất xa
nhưng tôi phải thưởng trực có mặt khi nàng gọi
Nếu không thì nàng sẽ buộc tội tôi bỏ bê nàng đi theo “người mới”
Nàng hay gởi hình ảnh cho tôi và bảo tôi so sánh với “người mới” thế nào
Dĩ nhiên là tôi khen nàng đẹp dễ thương, không thấy già vân vân và không hề biết nàng sáng tạo ra “người mới” cho tôi ở đâu
Phụ nữ thì vậy thôi, ở xa xôi trí tưởng tượng phong phú, mình ráng chịu cho “ích nước lợi nhà”
Chú nhật thì tôi được miễn trực, vì nàng là người luôn bận bịu với con cháu thường đến thăm và vui chơi cuối tuần đâu đó
Do vậy đó là ngày của tôi, tôi phải giữ cho minh thật sự trống rỗng để hưởng thụ ngày chủ nhật không bận rộn của tôi
Như vậy bạn đã biết
Một ngày chủ nhật của người không bận rộn là gì rồi
Bài số 40
SỐ NHÀ
Ở đâu cũng phải có số nhà
Đó là sự xác định cư trú không thể thiếu
Dài hay ngắn thì cũng là số
Hồ sơ giấy tờ thư từ liên lạc, bất cứ gì cũng cần có số nhà
Cũng như con người thôi
Ai cũng được cấp số để chứng minh sự hiện hữu của mình
Không cần biết bạn là ai
Có số là được
Đi thi thì có số báo danh
Ở tù thì có số ký hiệu do nhà tù cấp
Đi làm có số thẻ điểm danh khi vào công sở
Nói tóm lại là số quản lý cuộc đời ta
Và bây giờ
Số chi phối toàn xã hội
Là thời đại của số
Tất cả đã được số hóa
Ấy vậy mà nửa thế kỷ trước tôi không biết số là gì
Tôi ở một thế giới khác
Tôi không thuộc xã hội đó
Tôi được sắp xếp sống riêng biệt một cõi ngoài
Tôi không có số
Tôi là kẻ vô danh, có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào hoặc có thể bị câu lưu tùy ý
Và như thế tôi không có số nhà, nhà không có số
Làm sao có số
Vì nó ở giữa một đồng bưng mênh mông
Rừng bàng tít tắp
Những khu rừng tràm còn hoang sơ nối nhau về phía chân trời
Cái chòi lá tránh trú qua những mùa mưa nắng
Số nhà để làm gì khi phương tiện đi lại là những chiếc xuồng ba lá
Đồng Tháp Mười bao la là nước, nước vây phủ quanh năm cung cấp nguồn sống cho cư dân
Tôi đã sống vô tri trong nỗi buồn phiền hoá đá
Trong căn chòi cô độc ấy nhiều năm không có số
Nhưng cuộc đời không thể định trước
Cuộc đời cứ xô đẩy
Và tôi cũng đã trở lại nơi chốn cũ của nửa thế kỷ trước
Khi cuộc bể dâu chưa xảy ra
Khi tôi còn trẻ
Khi tôi rất yêu đời
Khi còn yêu vơ vẩn những người con gái của mơ mòng
Tôi được về một ngôi nhà mới bằng số tiền dành dụm nhiều năm
Ngôi nhà ở ngoại ô, dĩ nhiên là không phải như cái chòi lá dưới ấy, có đủ tiện nghi cho cuộc sống
Tôi phải đi khai báo cư trú như quy định của chính quyền
Tôi ghi số nhà theo giấy chuyển nhượng của chủ cũ, nó vừa số vừa chữ dài ngoằng (họ nói đây là vùng đất mới nên số do thôn xóm tự đặt)
Vì thế khi nộp giấy tờ lên anh phụ trách khu vực, anh ta không chấp nhập và bảo ghi số nhà lại là “nhà không sổ”
Cuối cùng, tôi vẫn không có số nhà
Cho dù qua bao nhiêu đổi thay
Cuộc đời tôi nó không số
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét