Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2024

THƠ GỞI X. Từ bài 46 đến bài 50

 Bài số 46


KHI EM VỀ


Khi em về mùa thu vừa tới 

Lá cây chưa lấp kín con đường 

Còn lối nhỏ cho bàn chân trần em bước 

Cửa thiên đường mở thoáng giữa mù sương 


Khi em về vẫn mình ta đứng đợi 

Còn ai nữa giữa cõi nhân gian bụi bặm này 

Vì ta yêu em người yêu bé nhỏ 

Thời xa xưa nơi Nội Phủ những ngày …


Ôi những ngày ta muốn chết vì em

Muốn nằm dưới đáy sông Hương những trưa hè ở lại 

Ta đi học chỉ vì con mắt em nhìn ta trong lớp 

Đôi mắt của muôn trùng vô tận tình thâm 



Khi em về tái sinh ta một kiếp 

Mây vẫn bay muôn thuở ngang trời 

Tình ta như núi nghìn năm ấy 

Tan vào hồn cây lá khôn nguôi 



Khi em về cửa lòng ta thôi khép 

Ngày xưa thì cũng như hôm nay 

Hôm nay em thôi đừng khép nép 

Ngày xưa đã làm lỡ những ngày…



Khi em về như chim về tồ ấm 

Bao năm truân chuyên nơi phương lạnh quê xa

Ai cũng biết người tha phương có ngày quy cố quận

Nhưng em sẽ không cô đơn vì luôn có ta trong những buổi chiều tà



Em sẽ về chắc em sẽ về 

Vì sáng nay ta ra vườn hoa sân trước 

Một bông hồng mới nở từ đêm khuya 

Như lỏng ta, một kẻ già còn rạo rực 

Của chàng trai mười mấy tuổi năm xưa 





Bài số 47


KÊNH NƯỚC ĐEN


Tôi phải viết bài thơ về Kênh Nước Đen 

Tôi viết chữ hoa vì đó là một con đường 

Hai con đường song song 

Hai bên một dòng kênh 

(Bây giờ không còn đen nữa 

Nước trở thành màu vàng của đất)

Đường êm phẳng có thể chạy với tốc độ cao 

Vì thế vẫn có cảnh sát đứng bấm tốc độ bên đường 

Để giảm bớt các anh hùng xa lộ 

Sáng nào tôi cũng đi qua Kênh Nước Đen 

Vì đó là con đường nối xa lộ với khu nội đô 

Nhiều xe qua lại 

Đường đi giữa hai bên là cánh đồng nên rất mát 

Dân cư không nhiều - vùng mới mở 


Tôi đã ra khỏi thành phố với những khó khăn của một người trở lại từ vùng kinh tế mới 

Tôi không còn những ngày phải “đạp xe ra ngoại ô “ như trước 

Vì tôi đang ở ngoại ô 

Cùng thiên nhiên trong lành, một chút cây xanh còn sót lại 

Và dĩ nhiên là mặc sức thở khỏe 


Tôi chỉ mua được một căn nhà nhỏ 

Không đủ tiền để lấy được một căn nhà vườn 

Đất chật người đông 

Nhà cửa không còn rẻ bèo như những năm truoc 

Nhưng dù sao cũng là một ngôi nhà 

Với những tiện nghi cần thiết 

“Tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc” (Biết đủ là đủ, chờ cho đủ thì bao giờ mới đủ)

Người xưa nói như thế rồi 


Tôi sống bình an nhàn tản 

Như con ngựa đã rời cuộc đua 

Thong thả trên đồng cỏ xanh còn hoang hóa

Và khộng thể khộng có Nàng, cùng tôi dạo chơi trên thiên đường nội cỏ 

Chúng tôi đã ra khỏi rằng buộc của cuộc đời 

Hữu hạn của thế gian 

Yêu thương những ngày không hết 


Khi đi trên đường Kênh Nước Đen 

Tâm hồn thơ bốc khói 

Khói sẽ thành mây 

Sẽ bay ngang trời quê nhà xa xôi ấy 

Với tấm lòng tôi gởi gắm bao điều thương nhớ 

Kẻ lưu vong





Bài số 48


TIỄN BIỆT BẠN 


(Gởi theo Vương Từ về miền đất hứa)



Vẫn biết rằng mọi việc trên cuộc đời này 

Có bắt đầu thì luôn sẽ có kết thúc 

Bạn ta cũng vậy thôi 

Nhưng ta vẫn không khỏi ngậm ngùi 

Khi nhận được tin nhắn 

Bạn đã ra đi vào đêm ngày bên ấy 

Là buổi sáng bên này 


Đã có rất nhiều kỷ niệm không quên với bạn 

Khi tôi còn ở quê 

Những ngày thất nghiệp lên Sài Gòn mấy tháng ở hẻm nhà Cao Thắng

Uống rượu ở quán Hải đầu bạc ở cổng ga xe lửa 

Trả tiền bằng mấy câu thơ tốc hành trong cuốn sổ ghi nợ 


Bạn đã ngủ trên ngọn đồi ở Cầu An Hạ trong cuộc đi bộ 45 km từ ngã tư Hậu Nghĩa về Sài Gòn một đêm nhậu ở nhà tôi bởi một cơn giận dỗi vô cớ nào đó. 

Và tôi đã báo tin bạn mất tích. (Dĩ nhiên là bạn đã về nhà khi tôi phóng xe vào sáng hôm sau tìm bạn)


Bạn đã từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc 

Nhưng không trọn vẹn 

Cuộc đời mà, 

Đó là cuộc đời 

Mỗi người một cuộc đời 

Hãy tạ ơn cuộc đời 

Đã cho chúng ta mọi cảm xúc 

Hãy yêu quý cuộc đời 

Như yêu quý bậc sinh thành đã tạo ra chúng ta 

Cho chúng ta sống giữa cuộc đời 

 Không thể nhắc hết những ký niệm của tôi với bạn 

Từ những ngày còn đi học ở Huế 

Và bằng cách của mỗi chúng ta, đã gia nhập vào cuộc chiến 

Cho đến ngày gặp nhau sau những năm thất lạc 

Cũng bằng cách của mỗi chúng ta, đã gia nhập vào cuộc sống mới của đất nước dưới tầng thấp nhất của xã hội 

Những năm tháng của thế hệ chúng ta, đã trở thành đã chìm sâu, đã nhớ hay đã quên, đã như lịch sử của một thời 


Tiễn biệt bạn 

Chắc chắn là tôi không thể nói hết những lời yêu quý và thương nhớ của tình bạn chúng ta, như lời tựa của bạn trong tập thơ đầu của tôi: 


“Dẫu thời đại hoàng kim của những nhà thơ đã chìm sâu trong cổ tích, tan thành huyền thoại,nhưng thơ còn mãi như mỗi cỏ lá bên đường.

Nhà thơ hóa thân vào thực tại dưới những trò vai: Giáo Chủ, Tổ Sư, khùng điên, hủi cùi, đĩ điếm, Đế Vương, hành khất.... và thể nghiệâm vinh nhục  giữa trời biển dâu với trọn lòng vô hạn.“

(Vương Từ, lời bạt tập thơ Hành Tinh Phiêu Lạc, Từ Hoài Tấn, xuất bản 2003)


Tiền biệt bạn 

Lời chúc bình an về miền đất hứa 

Chúng ta, trước hay sau, ai cũng một lần 

Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc 




THƠ GỞI X.


Bài số 49


NHỮNG LỜI NON SÔNG 



Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,

Thấy trăng mà thẹn những lời non sông !

(Truyện Kiều - câu 915, 916)



Nhiều năm bỏ quê vui viễn xứ 

Chén rượu tàn canh mấy khúc sông 

Trăng vàng ở cuối bờ lau sậy 

Ôm mái chèo chờ con nước rong 


Đã một thân cô từ năm ấy 

Song đường hỗ thẹn đứa con xa

Nước mắt trôi những ngày lưu lạc 

Không về bên mái ấm mẹ cha 


Tình sầu như bóng cây ngoài Phủ

Chờ ai mười năm rồi hai mươi năm 

Bao nhiêu mùa qua cây thay lá 

Tình ly biệt vẫn là tình muôn thuở cách ngăn 


Ta một đời bơi trong sông nhỏ 

Lặn  lội vòng quanh kinh rạch của cuộc đời 

Tình xa xôi không thể nào với tới

Như bọt bèo tan giữa sóng ngàn khơi 



Lời hẹn thì chỉ là lời hẹn 

Biết có còn được tới kiếp sau 

Trăng hạ tuần sắp tàn trên dòng kinh xáng 

Nước lớn rồi nước đẩy trôi mau 


Ta đi, lòng có sầu chất ngất 

Ta đi, tình cũng đành xa xăm 

Ta đi, dẫu có buồn đôi chút 

Không bằng hỗ thẹn với trăm năm 

Với sông dài bóng núi 


“Rừng thu từng biếc xen hồng 

Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn “ (Nguyễn Du - Kiều)


(Để tưởng nhớ song đường nhân mùa Vu Lan 2024)





Thơ gởi X.


Bài số 50


ĐAU LÒNG VIỄN PHỐ 



Tinh sử mười năm còn rướm lệ 

Huống chi ta nát mộng giang hồ 

Gió sớm qua lòng ta man mác 

Thu hề thương cảm nỗi bâng quơ 


Mộng dệt kinh thành xưa có thuở

Ai hay ly rượu cạn đêm tàn 

Biệt ly đau thắt lòng kẻ ở 

Cay mắt người đi nặng bước chân 


Ai hay cơn gió vốn vô tình 

Ngày xưa là giấc mộng lênh đênh 

Gió mát qua lòng ta một chút 

Mộng thường như dỗ ngủ hàng đêm 


Người đã yên hàn trong gác tía 

Ta còn bận bịu chốn nương dâu 

Giang đầu từ buổi chia tay ấy 

Có ai ngờ ly biệt ngàn sau 


Ngắn dài cũng chỉ khúc Ly Tao 

Mấy ngàn năm nỗi sầu ly biệt 

Tình yêu còn gởi lại trăng sao 

Cũng mấy ngàn năm lời tha thiết 


Ta không thể là người Phạm Thái 

Để buông mất nàng Trương Quỳnh Như 

Ta đang sống trong thời hiện tại 

Chỉ là chốc lát xa rời, buông áo tiểu thư 


Nhưng xa nhau cũng mấy ngày dài 

Dài như ba thu, người xưa nói 

Phía trước mùa Xuân còn ái ngại 

Bước về cùng hoa lá quanh ta 


Viễn phố hề tình yêu luôn nặng 

Người xa hề như mây khói sẽ tan 

Lòng đau hề niềm thương chưa cạn 

Tao phùng hề hôm sớm buổi Xuân sang 


Không có nhận xét nào: