Một cốc sữa Có một cậu bé nghèo hàng ngày thường đi đến từng nhà gõ cửa để bán báo trên đường tới trường học. Một hôm, chiếc dạ dày lép kẹp của cậu đột nhiên dở chứng. Cậu bé thò tay vào túi, chỉ còn lại duy nhất một đôla cuối cùng. Cậu định dành dụm 1 đôla để mua thức ăn cho mấy đứa em ở nhà. Tần ngần một lát, cậu bé quyết định đi đến một ngôi nhà phía trước để xin chút đồ ăn. Thế nhưng cậu hầu như mất hết can đảm khi mở cửa cho cậu là một cô bé xinh đẹp, dễ thương. Bối rối và ngập ngừng, nên thay vì hỏi xin thức ăn, cậu bé chỉ dám xin một cốc nước. Cô bé trông thấy dáng vẻ nghèo khổ và đói lả đi của cậu, nên thay vì mang nước cô đã đem lại cho cậu bé nghèo một cốc sữa lớn. Cậu bé uống một cách ngon lành và chậm rãi. Sau đó, cậu mới rụt rè hỏi cô gái: “tôi nợ cô bao nhiêu?” “Bạn không nợ tôi cái gì cả”- cô gái trả lời. “Mẹ đã dạy chúng tôi là không bao giờ được chấp nhận trả cho một lòng tốt”. Cậu bé cảm động nói “từ sâu thẳm trái tim, tôi thành thực biết ơn cô”. Sau đó, Howard Kelly - tên của cậu bé, rời khỏi ngôi nhà cô bé tốt bụng đó, nhưng cậu không chỉ cảm nhận được sự khỏe khoắn trở lại của cơ thể, mà cậu còn có lòng tin tưởng hơn vào lòng tốt của con người. Điều đó giúp cậu mạnh mẽ hơn, không chịu khuất phục và từ bỏ số phận. “Hóa đơn đã được thanh toán bằng một cốc sữa. Ky' tên, Bác sĩ Howard Kelly”. (Theo Internet) |
Thứ Tư, 13 tháng 5, 2009
Một cốc sữa
Câu chuyện có thật:
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009
Thơ rời tháng 5
Những hàng sao đứng vút cao cùng năm tháng
Thường xuyên ngồi dưới vệ đường nhìn xe cộ người qua lại
Nhiều người ở bên nhau không nói năng
Thời kinh tế khủng hoảng
Cũng không biết làm gì
Ngồi và chờ trời mưa
Vào buổi chiều khi con đường đông đúc trở lại những người trở về sau một ngày
Một lúc nào đó người yêu
Có hẹn hò từ trước
Đến và cùng nhìn những hàng sao cao vút
Cũng không biết làm gì
Thời khủng hoảng
Tình yêu cũng trở nên xa xỉ
Và buồn
Không biết làm gì nhìn nhau và câm
Lời tình tự đông lạnh
Tháng 5 tới theo cùng những cơn mưa đầu mùa
Chiều thành phố nhiều người đi dưới đường
Hàng cây sao vẫn cao vút
Và cũng còn có người thường xuyên ngồi bên vệ đường
Lặng lẽ
Thời khủng hoảng
SG 2009
Từ Hoài Tấn
Thường xuyên ngồi dưới vệ đường nhìn xe cộ người qua lại
Nhiều người ở bên nhau không nói năng
Thời kinh tế khủng hoảng
Cũng không biết làm gì
Ngồi và chờ trời mưa
Vào buổi chiều khi con đường đông đúc trở lại những người trở về sau một ngày
Một lúc nào đó người yêu
Có hẹn hò từ trước
Đến và cùng nhìn những hàng sao cao vút
Cũng không biết làm gì
Thời khủng hoảng
Tình yêu cũng trở nên xa xỉ
Và buồn
Không biết làm gì nhìn nhau và câm
Lời tình tự đông lạnh
Tháng 5 tới theo cùng những cơn mưa đầu mùa
Chiều thành phố nhiều người đi dưới đường
Hàng cây sao vẫn cao vút
Và cũng còn có người thường xuyên ngồi bên vệ đường
Lặng lẽ
Thời khủng hoảng
SG 2009
Từ Hoài Tấn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)