Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Lời cám dỗ dịu dàng

những ngày này có cơn mưa đêm
vào hai ba giờ sáng
không ngủ được với mùa
mưa chưa qua
mùa nào chưa hề bước tới
lời cảm ơn chia tay
nhẹ như một điệp khúc

ngồi ở gần đầu cầu
chờ bạn
buổi chiều lâm thâm những hạt
mưa mùa chưa qua
vẫn còn khúc hát đệm cuối
dịu dàng
lời cám dỗ
hãy ở lại đây
mưa mùa chưa qua
tình yêu bắt đầu lại từng ngày như hơi thở
không thiếu được

những ngày này thường có cơn mưa đêm về sáng
đều đều như lời kinh dịu dàng cám dỗ
mưa mùa chưa qua sao



Nỗi cô đơn

Những con đường ôi những con đường giống nhau
Mỗi ngày đi qua ôi mỗi ngày thường giống nhau
Sao chỉ có tình yêu không giống em – nhỏ nhẹ âm thầm
Tình yêu em rực rỡ và náo động
Xáo trộn những con đường đi qua mỗi ngày
Cơn bão ngầm âm ỉ

Mấy lần đi một mình trên con đường này nghiệm nghĩ ra rằng không biết em có thật
Có những lúc khắc khoải và nhớ tha thiết về một hình bóng mờ ảo trong trí tưởng
Như để nhặt lấy hư vô
Nhai nhuyễn một niềm vui bất chợt

Có những con đường giống nhau và không giống nhau
Mỗi ngày qua cũng không giống ai
Đùa nghịch với nỗi buồn độc địa

Nỗi cô đơn đã nhuộm màu
Mỗi ngày khoác một chiếc áo mới

TỪ HOÀI TẤN

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

LÊ VĂN NGĂN - Thơ về Mẹ


NHÀ CŨ

Chuyến tàu thường đến sân ga dưới nền trời sao khuya
lúc thành phố quê hương anh nằm ngủ dưới ánh đèn yên lặng
Anh mang nỗi cô đơn của đứa con lâu ngày xa cách
một mình đi tiếp chặng đường dài .

Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh thường gọi to trước căn nhà cũ
và bỗng nhiên, từ bóng tối mênh mông
có tiếng người thân yêu vội vàng đáp lại
có tiếng cánh cửa vội vàng bật mở
có ánh sáng vội vàng dậy lên cây lá quanh vườn .

Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh sợ sẽ đến ngày anh gọi to như thế
nhưng dưới lòng đất , mẹ anh không thể nào đáp lại.
Bấy giờ , xin quê hương thân yêu đừng quên đưa tay choàng lấy một người con
để trái tim anh bớt phần lạnh lẽo .



TRONG ĐÊM


Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi bài thơ con kiếm được bao nhiêu tiền
và người con trai trả lời tiền chỉ đến với con sau mỗi bài thơ hay
sau khi đã ghi lại nước mắt nụ cười và niềm hy vọng của quê nhà.

Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi ngày con làm được bao nhiêu bài thơ hay
và người con ngồi lặng im mãi bên ngọn đèn
và cuối cùng anh ngập ngừng đáp: có lẽ cả một đời mẹ ạ .


Trong đêm người mẹ thở dài
thế thì con của mẹ sống bằng gì ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng niềm vui của người khác ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng việc pha loãng nỗi buồn của người khác?
chẳng lẽ mẹ sinh con ra
để con đi trên chặng đường đời khúc khuỷu vậy sao?


Trong đêm, người thi sĩ ôm lấy vai mẹ như thời còn thơ ấu
và bảo xin mẹ hãy nhìn chặng đường khúc khuỷu phía triền đồi
nơi ấy , bông hoa thường nở thắm tươi sau mùa đông tận.



THƯ GỞI MẸ VÀ NHỮNG NẮM TRO TÀN

Con đã nhiều năm nhìn thấy nắm tro tàn trong căn bếp của mẹ
Trước khi nằm nguội lạnh và lặng im ,
tro tàn đã là ngọn lửa ấm dưới nền trời giá rét
đã giúp mẹ nấu các thức ăn để bán kiếm tiền
đã giúp con áo cơm sách vở .
Từ ngọn lửa và nắm tro tàn, con đã bước lên đường đời
gặp núi sông rộng lớn
gặp những người bạn thân và người thiếu nữ của mối tình đầu .

Sau nhiều năm cách xa, con lại trở về bên căn bếp của mẹ
bên nắm tro tàn nằm nguội lạnh và lặng im
Mẹ đã qua thời thanh xuân ơi, xin mẹ đã đến lúc ngồi nghỉ
con sẽ thu vén gọn gàng nắm tro tàn của ngọn lửa vừa qua
như thu vén kỷ niệm một người đã từng giúp mẹ con chúng ta sống sót .


Mẹ đã qua thời thanh xuân ơi, xin mẹ đã đến lúc ngồi nghỉ
con sẽ đem tro tàn đặt dưới gốc hoa
và hoa sẽ ra bông trong tiết lập xuân sắp đến
và mẹ sẽ ngồi ngắm nhìn thầm nhủ : tro tàn cũng làm nên vẻ đẹp .



MẸ, CON VÀ NGỌN ĐÈN DẦU


Bóng đêm còn dày đặc chung quanh mái nhà
người con trai thắp lên ngọn đèn dầu và gọi mẹ ơi
Mẹ ơi, thức dậy đi mẹ

nồi nước bún con đã nấu sôi xong
những người thợ dệt đi làm sớm đang chờ bữa sáng .

Trong đêm, người mẹ gánh gánh hàng qua xóm nhỏ
và người con trai cầm ngọn đèn đi trước dẫn đường
Dưới mưa phùn, người mẹ mỉm cười
thầm nghĩ những ngày sắp xuân hàng bán đắt hơn những ngày bình thường
đứa con trai sẽ có thêm chút tiền ăn học
mái nhà sẽ sáng lên vài cành hoa mới .

Dưới mưa phùn, người mẹ mỉm cười
nhưng người con trai chợt rưng rưng nước mắt
Chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ qua đời
và anh sẽ không còn cầm ngọn đèn dẫn mẹ gánh gồng kiếm sống
Bấy giờ, trong vũ trụ mênh mông
anh biết tìm mẹ ở nơi nào .

Bấy giờ, ngọn đèn đã từng soi đường cho người sống
sẽ được đặt lên phía trên mái đầu người chết .


LÊ VĂN NGĂN
(Trích "Viết Dưới Bóng Quê Nhà")

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Thơ Từ Hoài Tấn

Chào tháng chạp

Những chuyến tàu rời ga vào sớm mai có chút hơi sương ẩm ướt
Những cái bắt tay vội vàng sau ly cà phê nơi sân ga
Một năm sắp qua
Chào tháng chạp

Đem về cho em những mộng mị buồn
Căn nhà ngõ vắng
Người đàn ông năm ngoái đã ra đi vào mùa này
Không để lại tin nhắn
Đã đem về cho em người phụ nữ lòng giá băng
Anh mãi mãi đứng ngoài khuôn cửa
Chào tháng chạp

Tôi đi dọc đường tàu chờ chuyến sớm mai
Rời xa thành phố này
Như người đàn ông đã lìa em ra đi
Trong những ngày tháng chạp




Ngồi quán cuối năm

Ngọn gió heo may sáng nay
Báo hiệu mùa xuân sắp về
Thành phố bắt đầu mặc áo khoác
Không gian khô
Bạn bè trò chuyện một năm sắp qua
Tách trà ấm
Chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi bên ngoài sân
Nụ cười người đàn bà không tuổi

Cùng ngước nhìn lên bầu trời hôm nay
Những đám mây không đem tới cơn mưa mùa đã hết
Và mùa Xuân sẽ về
Men nồng như năm trước