Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

TỪ HOÀI TẤN : Thơ Tháng 5



KÝ ỨC KHÔNG RỜI


ngày dội vào bức tường
ảnh động
loài ma mị thức dậy sau giấc ngủ dài
mọc cánh
bay
ngoài chân trời
ký ức lóe lên
như ánh sáng chớp giật

đôi mắt lệ đẫm của ai xứa
ngôi nhà giữa đồng không
của quạnh quẽ
tiếng ai hát bồi hồi
vang từ muôn trước

ngày dội lại một âm dư
người phục sinh
tháng tư
lệ đầm đìa


BẢN TÌNH CA LẬP LẠI

em ở ngoài kia
có những buổi chiều vàng
ghế đá bờ sông
một mình
nhớ anh
hãy nhớ nhau như ngày ấy
cửa thiên đường lần mở cửa

nắng xuống ven hồ
con đường ngang
bước lên Thành Nội
quần dưng xanh
phơ phất hiên nhà
tiếng chào dội suốt
những nằm thơ dại lịm ngất niềm vui

em ở ngoài kia
vườn trắng mộng
phai tàn mấy cuộc bể dâu
áo tím ngát
đường xưa
một trời thương thương nhớ nhớ

cho tôi hỏi thêm lần nữa
em ở ngoài kia
nhớ ai không ?



BUỒN LẠ HAY QUEN

một ngày tháng năm
tôi ra bờ sông
ngồi
buồn mới lạ
hình như hôm qua
tôi đã ngồi đây
nhớ người quen cũ
hôm nay
buồn cũng lạ
ngày tháng năm
dưới làn nước đục
khuôn mặt người nào
khác
là tôi chăng
buồn thấy lạ



GIẢ DỤ CỦA SỰ BẤT LỰC


làm sao tôi học được tiếng người
trong trại chuồng dã thú

tôi có biết em không
bóng hình mù lạc lối

tôi còn có được quê hương
khi không vẽ được bản đồ đất nước

làm sao tôi thở được dưới bầu trời
vẻ hoang tàn cuộc sống đã mất

làm sao tôi nói được yêu em
một tình yêu nguyên chất ấy

khi tôi không tìm được tiếng nói người



WARNING

đừng tin tưởng tôi
người lỗi hẹn
cuộc hành trình
về địa ngục

chỉ là ngọn cờ
của những tên hoạt đầu
chỉ là lời khuyến dụ
của những kẻ ma mãnh
chỉ là lời kêu gào
của những kịch sĩ
chỉ là miếng mồi ngon
ba mươi giây trôi tuột qua cổ họng

đó là sự ngu muội quyến rũ
của những kẻ giả hình

đừng tin tưởng tôi
người lỗi hẹn
trong cuộc hành trình
về địa ngục



BÀI KẾT CHO THÁNG 5


trong những ngày nóng bức tôi thường ra bờ kênh
cá trắng phơi mình nổi lềnh bềnh
đầy nước độc
con người nghĩ rằng thả chúng về cuộc sống xanh
chằng hề nghĩ vừa gieo thảm họa
chúng ta đã không chuẩn bị cho một môi trường sạch
khác gì sự giả tạo được đánh bóng
hay nước sơn phủ giấu loài mục ruỗng

dưới lòng trái đất nóng lên
bao giờ thành tro bụi


TỪ HOÀI TẤN
(Sài Gòn tháng 5-2015)

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015

Về bài thơ Hạnh Phúc : Nhà thơ Nguyễn Quốc Thái nói lại cho rõ

Chép lại từ trang https://tranthinguyetmai.wordpress.com

21.5.2015
Sau khi bài thơ được post, Nguyệt Mai nhận được thư của anh Nguyễn Quốc Thái về “nghi án văn chương” này, xin được chia sẻ với các bạn:

Mai ơi
Sáng nay đọc bài thơ Hạnh Phúc của Từ Hoài Tấn trên blog của Mai, thấy thiếu 3 từ vô cùng quan trọng (in màu đỏ) trong câu thơ sau:
Bạn sẽ cầm được tiền (của anh em góp lại thường là thiếu)

Đã báo chi tiết quan trọng này cho THT. Hihi
Nên nhìn ảnh thấy rõ ràng là THT với vẻ mặt đang bị lương tâm cắn rứt còn NQT thì đang cười ra nước mắt.
Còn việc THT thắc mắc không hiểu cô chủ quán nói gì thì thường thường cô chủ nói : Chưa đủ anh ạ.
Còn ánh mắt thì nhìn với vẻ thương hại như muốn nói: Sao lần nào họ cũng bắt anh bù tiền vậy?
Hahaha

Ghi chú: Trước đây anh Đinh Cường thường giúp đỡ cho 3 từ thường là thiếu này trong thơ của THT, từ ngày anh ấy đau ốm liên miên nên việc này dừng lại.
Đây là một nghi án văn chương nên phải công bố rõ ràng những chi tiết thiếu sót trong bài thơ của THT (không phải Trần Hoài Thư cũng thường viết THT)
Xa xôi, thân ái
NQT

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

HẠNH PHÚC - Thơ Từ Hoài Tấn

Tặng NQT
         Cafe 27 Nguyễn thị Diệu



nhiều năm qua không còn nhớ
bao nhiêu lâu
chúng ta ngồi đây
nói về hạnh phúc
chỉ là điều khó được
khó vươn tới
bởi vì
hạnh phúc là gì 
chúng ta đã tới gần cuối cuộc đời
không được thấy


bạn ơi
thật đơn giản
mỗi buổi sáng
lúc tàn cuộc vui
cuối buổi họp mặt
bạn sẽ cầm được tiền (của anh em góp lại)
đến quầy trả tiền
cho cô chủ
sẽ thấy 
cô chủ cười
cô chủ nói
(những lời gì chỉ có bạn nghe được)
đôi mắt cô chủ nhìn bạn
(cái nhìn gì thì chỉ có bạn hiểu được)

đó là hạnh phúc


bởi vậy
bao giờ chúng tôi cũng dành cho bạn
niềm hạnh phúc ấy



TỪ HOÀI TẤN

 5-2015

THT - NQT tại cafe 27 NTD, Sài Gòn


Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

Sài Gòn đàn bà trong mắt đàn bà Sài Gòn

Đối với người yêu Sài Gòn, dù đàn ông hay đàn bà, thì Sài Gòn không chỉ là một cuộc đời, một con người có dung mạo hình hài, cốt cách tư phong và số phận, mà Sài Gòn còn có giới tính hẳn hòi.
Dù phong trần hải hồ quảng giao và hào sảng tới đâu, Sài Gòn, với bản chất phù phiếm nhẹ dạ cả lòng ấy, với lòng phù thịnh nhưng đãi suy hồn hậu đó, khi như nhân tình, như hồng nhan tri kỷ, có khi lại như những bà thím bà má Nam bộ xởi lởi nơi những nếp gia liếp thưa mà lu nước mưa luôn đầy mát lòng người lỡ bộ, hẳn nhiên phải là đàn bà.
  
Bướm ong từ những nẻo đường tỉnh lộ
Trong đời gã trai lập nghiệp nào không có cuộc tương tư một bóng vía đàn bà dạn dày từng trải nào đó. Nàng quanh năm ong bướm vào ra tỏ lối, ngược xuôi những nẻo quốc lộ mù khói trực chỉ Sài Gòn hàng chuyến xe đò hấp tấp chông chênh, xả ra hàng chục, hàng trăm, hàng vạn gã trai quê cũng ôm lòng khấp khởi trước viễn tưởng hào hoa của giấc mơ phố lớn.
Nàng lôi kéo họ bằng viễn tưởng hoàng hoa của những trục lộ trung tâm diêm dúa. Nàng rù quến họ khỏi những nếp gia đâu đó miền lục tỉnh hay tuốt luốt tận đàng ngoài xa xôi, với giấc mộng vàng son trọn đời cắm cố phần thân lưu lạc bên mình giai nhân sang cả. Nàng kích thích những tham vọng điên khùng nhất mớ lòng non miệt vườn bằng cái ồn ào bồng bột của thói nếp xa hoa, của những tòa building vong bản tân kỳ, như cô ả thượng lưu đã lắm truân chuyên lại còn treo cao giá ngọc chiêu dụ cái máu anh hùng thời thượng và bản năng khuất phục trong tận tâm can những gã trai quê.
Nàng đầy đủ thói phù hoa của những trò hư hỏng hay ho bên ngoài gian bếp của mẹ hay khoanh vườn của cha. Nàng hau háu nhai nuốt người ta tới tận dép. Nàng sân si phò thịnh, ưu ái đặt những tay chơi ngoại hạng lên tầm thượng lưu, chiều chuộng mọi thú vui nhất dạ phong lưu, rồi có thể chỉ sau một biến cố ngoài sàn giao dịch, bằng cái thói đồng bóng khó lường của đàn bà muôn thuở, lại tỉnh bơ tuốt sạch và hất cẳng tay thiếu gia yếu vía về đúng cái vỉa hè mà từ đó gã thất thểu lập mộng đại gia.
Mỗi sáng tinh mơ, trên vỉa hè Sài Gòn lại có thêm bao nhiêu gã còn chưa tỉnh mộng đã loạng choạng xây mộng lập thành xưng đế. Những tay tài phiệt mới nhập môn đã phá sản, lại thả cái thứ hy vọng hồn nhiên theo từng vụ áp-phe vỉa hè, từng lá vé số mông lung. Vậy mà trúng, vậy mà phất, vậy mà chiều hôm lại thấy dập dìu cơm tiệm, vũ trường.
Sài Gòn vẫn xoay vòng đảo điên mê mải trong bản luân vũ thất thường đoạn voi đoạn chó. Để sáng ra chiều về, gã thanh niên trúng độc đắc hưởng lộc mỹ nhân lại thất thểu nghêu ngao bản nhạc chế trứ danh “Nhớ ngày nào trúng mánh ngày đó huy hoàng, ngày nào bể mánh ngày đó điêu tàn…”.

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

Tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc: Rác hay không rác?



Tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc đang lên “cơn bão” trong giới trẻ. Kéo theo đó là “cơn bão” tranh luận trong giới phê bình văn học. Nhiều ý kiến “ném đá”, thậm chí rộ lên chiến dịch tẩy chay, coi sách ngôn tình như rác rưởi của văn học và thị trường sách. Vậy ngôn tình có thực sự là rác, hay thực ra nó cũng thể hiện một mặt nhu cầu nhất định của một lớp người, nhất là khi phim điện ảnh, truyền hình chuyển thể từ ngôn tình đang ngày càng nở rộ?