Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

Năm hai mươi tuổi

NHỮNG NGÀY CHỜ CÙNG TIẾNG SÓNG

DỘI VÀO BỜ ĐÁ BẠC


Không ai biết nơi đó những gì đang xảy ra

Dưới móng vuốt của loài cú vọ

Đêm mà mọi người nuôi nấng

Trong ngày tháng thở than

Là đêm bời bời cơn rượu bão


Không ai biết nơi đó chim chóc lũ lượt lìa đời

Dưới dập vùi của giông tố

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Cơn mưa đi qua

Những cơn mưa qua di

Buồn thảm


Và đã qua hết rồi, những hy vọng

Trái tim chôn dưới đáy bùn lầy

Ngày sẽ sống ở cuối tăm hơi

Sẽ ra đi trong giờ cùng tận

Cuộc đời bào mòn bao nhiêu sức sống

Không ngừng đón lấy tai ương

Có ai biết được

Tiếng nói của một loài cỏ khô

Trong giờ địa chấn

Địa ngục vẫn mở ra rất nhiều cánh cửa

Và đêm vẫn mù tối quanh quanh

Tiếng nổ, tiếng gào la

Ở chặng sau cùng của tuyệt vọng


Tình yêu có hình thù gì kỳ quặc

Xui ta tìm kiếm mấy mươi năm

Có khuôn mặt nào lạ lẫm

Ở giữa đám đông nhầy nhụa kia

Mọi người đã yêu trong đời một lần

Sao ta chưa bao giờ được


Đã không còn gì sao mũi dao

Lệ chảy hay máu

Trên đời và dòng sông

Những dòng sông cho loài người

Lìa đời và chôn dấu

Người thân yêu ở chuyến xe chạy về nam

Sấm sét vẫn nổ trên đầu không ngưng nghỉ


ĐIỆP KHÚC MỘT NHỊP

Ngày mới bắt đầu với chiếc xe lô

Chở người thiếu phụ về quê quán

Con đường cũ ôi con đường cũ

Những cánh cây khô mùa đông

Điếu thuốc đốt lên trong sương mật

Người hỡi người và người hỡi người


Khi tang thương đã thôi xuống những cơn mưa rạc rào

Các em hãy cầm tay ta, cùng trở lại

Trên quê hương tàn tạ còn được mấy cây khô và lệ nồng của ai còn vướng đọng trên cành lá lẻ loi vàng úa ven đường – một ngày mùa đã cũ

Bao nhiêu đời vui qua đi

Dưới cơn giông dữ dằn của triều đại

Mọi người ước mơ có thời bình yên

Khăn gói về đất cũ

Nhưng cái chết thường đến trước

Vội vàng hơn một mũi tên buông

Trên tay người thợ săn gỗ đá


Sóng vẫn xô vào bờ đá bạc

Vở trăm năm một bóng tàn hơi

Ta ngồi thơm ngát mùa mong đợi



ĐẤT NƯỚC

TRONG MỘT NGÀY TRỞ VỀ


Chúng ta vừa trở về

Ngoài sân nhà tiếng rú

Lũ ngựa hoang bỏ rừng

Đêm thâu cành rơm ngậm

Hát

Ngày về

Ruộng lúa ngập nương dâu

Những thanh xuân cỏ non

Mọc tràn lối đi

Sỏi ngậm tiếng khóc

Cây chào lời ru

Một phương nào đã trễ hẹn


Chúng ta vừa trở về

Mai xinh

Không đội mũ rộng vành

Nhìn tháng ngày ngập nắng

Vứt chiếc nón phủ chụp hận thù bao lâu xuống dòng chảy xiết

Vỗ tay

Ca một khúc hoài hình

Bao năm xa biệt

Môi vốn để cười

Miệng vốn để nói

Thân thể vốn để ươm mầm hạnh phúc

Bây giờ

Hãy tự do

Hát

Ngày trở về

Lũ chim rừng vừa họp dưới hiên

Tiếng vui chào những năm tất thở

Những đêm hò reo bên xác người

Những ngày nằm sâu dưới cơn bão lở

Bây giờ

Hãy gióng trống thức dậy một tương lai

Đầy đủ tay chân mặt mày rực rỡ

Sự thật gần được khươi lên

Thắp một ánh đuốc hồng

Soi con đường sáng lóa

Là bình minh muộn mới dài lâu

Là mơ ước cuối đời mới vô tận

Ôâi đất nưóc ơi

Ân sủng cuối giờ tuyệt vọng

Đập nát hồn chúng ta thành những đóa mê say

Ôi xứ sở ơi

Chào một cơn mưa mật

Những ban mai không tắt chờ người

Các em áo lụa là

Điểm trang ngày nắng lụt

Chúng ta vừa trở về

Rừng mai rực sáng trời xuân

Những bước chân lang thang bèo nước trôi

Không còn dập dềnh trên thác máu

Những cánh tay vơ vất cơn mê điên

Trong những ngày lùng bùng loạn lạc

Không còn nữa nỗi hư không

Trên đầu chúng ta ngọn tóc mới mọc

Trên thân thể vừa thay da

Tóc đã đen da đã vàng

Tóc thêm đen da thêm vàng

Chứa chan hồn mới lớn

Lớn để thấy rộn ràng yêu các em

Các em xinh đẹp

Phơ phất áo lụa nồng

Tay vẫy bên sông

Những cánh diều đong đưa trên đồng nội

Ngậm ngùi thương biết mấy quê nhà

Hôm nay

Mới được trở về

Gõ bàn chân trên đường nhung thơm

Mùa bình yên cũ kỹ

Trong hoang mộng cầm tay

Các em

Hỡi các em xinh đẹp

Khởi diễn một đời người

Bên trần gian vừa đượm chín

Những trái xuân xanh


(1969)

Trích “THỜI XANH”

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Buổi trưa ở lại nơi sở làm

Tiếng còi náo nhiệt trưa đại lộ

Bầy cỏ vệ đường chờ cơn mưa tái sinh

Em tung tăng cùng đàn chim về báo hiệu mùa họp đàn

Có người đứng lặng im

Cùng chờ đợi


Bên cửa sổ bức màn xanh

Nỗi cô độc vẽ loài hoa sắc màu kỳ lạ

Hàng cây già thân thẳng đứng

Sự nô lệ thời gian

Người bước xuống con đường buổi trưa không nắng

Nhớ về một ngày đã xảy ra trong cuộc đời



NGUỒN TIN


Ngày ấy có một ngừơi đi theo những ước mơ vắt vẻo trên vai và

Đôi giầy bạc

Gã đàn ông cười méo miệng

Cô gái khỏa thân khuya


Những cơn sóng nhảy ra khỏi biển

Dòng sông trôi lên bờ

Những căn nhà hộp trong thành phố vỡ toang

Và thiên nhiên tràn lan

Cây và lá và hoa

Không còn chỗ cho mặt đất


Hành tinh chúng ta ra khỏi hệ mặt trời

Không còn ngày không còn đêm

Không còn sự sống và cái chết

Và bao nhiêu điều xảy ra …


Chỉ là nguồn tin


THT

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Võ Quê - Lục Bát Đặc Sản HUẾ




CƠM HẾN

Đã nghe ớt đỏ cay nồng
Tìm trong vị hến một dòng Hương xanh
Ruốc thơm, cơm nguội, rau lành...
Mời anh buổi sáng chân thành món quê

BÁNH BÈO

Tôm chấy hồng thắm cánh bèo
Dẻo thơm bột gạo quê nghèo nên thương
Hẹn em ngồi quán ven đường
Bánh bèo kết mối tơ duyên đôi lòng


BÁNH NẬM

Mảnh mai xanh sắc lá dong
Mềm mại bánh nậm ấm trong tay người
Nhụy hồng bột trắng tươi mươi
Xuýt xoa nước mắm ngọt lời tỉ tê

BÁNH BỘT LỌC

Bột trong bọc thịt tôm hồng
Lá xanh em gói ươm nồng hương yêu
Bánh ngon nước mắm cay nhiều
Mời anh bữa lỡ ban chiều cùng em

BÁNH PHU THÊ

Lá dừa ôm bột lọc trong
Ngọt ngào thơm nhụy đậu xanh ửng vàng
Phu thê vui chuyện xóm làng
Mừng nhau tác hợp thiếp chàng hòa duyên


BÁNH RAM ÍT
Này em ăn ngậm mà nghe
Ram vàng ít dẻo càng mê vị tình
Mới hay đặc sản Huế mình
Sắc hương dân dã cung đình tìm nhau


MÈ XỮNG
Thơm tho mềm dẻo ngọt ngào
Mè vàng bột nhuyễn ôi chao! Tuyệt vời!
Món quà xứ Huế em ơi
Kẹo ngon mẽ xững tặng người tình chung

TÔM CHUA

Nguyên là đặc sản Gò Công
Theo bà Từ Dũ ra cùng Hương Giang
Tôm hồng, ớt đỏ, riềng vàng...
Vị chua thấm lưỡi nhớ hàng thịt phay

NEM HUẾ

Mời em khai vị món nem
Em nem anh chả tình thêm mặn mà
Nem thơm, chua, ngọt đậm đà
Nhờ ai quết nhuyễn thịt thà đêm đêm

CHẢ HUẾ

Mời anh thử miếng chả này
Nâng ly hào sảng hương say tận lòng
Cung đình chả phượng nem công
Đôi ta nem chả vốn dòng dân gian


CHÈ HẠT SEN

Hạt sen vừa bổ vừa thanh

Tan trên đầu lưỡi ngọt lành hương xưa

Chè sen mời gọi người thơ

Mát lòng du khách ngẩn ngơ bạn tình



CHÈ BỘT LỌC BỌC THỊT QUAY

Ngọt ngào bùi béo tìm nhau

Thịt quay nằm giữa trắng phau bột mềm

Quen nhau tình đã nên duyên

Chè ngon xứ Huế ngỡ quên đường về



CHÈ ĐẬU NGỰ

Thức ngon xưa tiến quân vương

Tinh hoa trời đất đượm hương kinh thành

Chè đậu ngự mát và thanh

Đêm, dâng chén ngọc an lành châu thân

15544.jpg

Nguồn: http://voque.org

Thu tế làng AN TRUYỀN


Làng An Truyền - còn có tên dân dã là làng Chuồn, thuộc xã Phú An , huyện Phú Vang, cách thành phố Huế 5 km về phía đông, là một ngôi làng không rộng lắm nhưng dân cư đông đúc, sống hiền hòa với ruộng vườn , đầm phá.

Hằng năm cứ vào trung tuần tháng 7 âm lịch , dân làng thành kính tổ chức lễ tế trời đất , tổ tiên , thường được gọi là thu tế - lễ tế vào mùa thu - trăng thanh gió mát . Điều đặc sắc của lễ thu tế làng An Truyền là từ nghi thức , trang phục .. . đã tạo được ấn tượng đẹp trong lòng mọi người , bởi tất cả đều mang dấu ấn dân tộc cổ truyền, kể từ những bước đi dâng rượu, dâng đèn theo chữ " đinh ", đến giọng ngân nga điệu " thài " ( một điệu hát bằng chữ Hán , mỗi câu có 4 chữ ) đúng nghi cách cúng lễ ngày xưa , điều này là niềm tự hào và dân làng vô cùng biết ơn ông Hồ Đắc Trung - con dân làng An truyền làm quan thượng thư bộ lễ triều Nguyễn, ông đã đem nghi thức cúng tế của triều đình truyền lại cho dân làng thân yêu của mình. Vì vậy , so với các làng quanh vùng , lễ thu tế làng An truyền tương đối hoàn chỉnh.

Thu tế được tổ chức trong hai ngày : 16 và 17 tháng 7 âm lịch.

Ngày 16 , dân làng trân trọng cung nghinh bài vị của "Tiên y thánh mẫu " và " Nhị vị tôn ông " ( khai canh Hồ Quý Công và Nguyễn Quý Công ) từ miếu làng ở Đồng Miệu , sát đầm Chuồn về tổ đình và mọi nghi lễ cúng tế đều diễn ra trong không khí trang nghiêm , tôn kính tại tổ đình. Mỗi đầu xóm của làng đều dựng cổng tam quan, treo đèn kết hoa và bày hương án trang trọng, trước đình làng là hương án của 7 họ được trang hoàng lộng lẫy, uy nghiêm .

Lễ hội có một vị chánh tế làm chủ lễ, tham dự vào việc tế lễ có 5 bồi tế, 7 tộc trưởng ( làng An Truyền có 7 họ : Hồ Đắc, Nguyễn Đoàn, Huỳnh ( Hoàng ) , Trần , Lê , Võ ), ngoài ra còn có thêm 5 văn lễ để xướng văn tế , 14 tư văn để làm công tác dâng đèn , dâng rượu lúc cúng tế, 18 người tham gia hát bài Thài, 41 lình thú và khoảng trên 200 người dân đại diện cho các gia đình trong làng, ăn mặc chỉnh tề khăn đóng áo dài tham dự với tất cả niềm vui và trong sâu thẳm tâm hồn là lòng tôn kính tri ân .

Dân làng đi hành hương ( dâng cúng ) lễ vật từ chiều ngày 16, con dân làng ở xa trong cả nước cũng về dự thu tế , nếu không về được thì cũng gởi lễ vật hoặc tiền bạc bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên , tình cảm dành cho quê hương .

Đêm 16 , trời trong trăng sáng , mát mẻ , già trẻ trai gái trong làng đều thức để hòa mình vào niềm vui chung của làng nước, bà con phương xa về cúng tổ tiên, thăm quê hương, vui vầy hàn huyên tâm sự và thú vị hơn là được nhấm nháp rượu ngon nổi tiếng làng Chuồn, thưởng thức đặc sản quê nhà : lát bánh tét dẻo thơm và nhón nhén nhai bánh khoái cá kình lạ miệng .

Hồi trống đình giục vầng trăng về xóm

Chuông chùa ngân đồng làng thơm hương cốm

Những câu thài thay tiếng mẹ đưa nôi

( Với làng Chuồn - Võ Quê )

Lễ tế bắt đầu vào lúc 2 giờ khuya ngày 17 âm lịch , khi trời chưa mờ sáng , đây là thời điểm thiêng liêng nhất của đất trời , dân làng háo cùng nhau tề tựu quanh đình làng tham dự lễ tế. Trong sự tĩnh lặng của một ngày mới , tiếng trống , kèn và điệu hát Thai vang lên kỳ ảo với những lời lẻ chí tình tha thiết báo đáp ơn đất

trời, ơn các vị khai canh và cả những người con của làng học hành đỗ đạt đem lại sự vinh hiễn cho làng, niềm tự hào cho bà con và là tấm gương sáng cho con cháu lớp sau noi theo.

Sau bài văn tế và 3 tuần rượu, người tư văn cắt một vuông thịt trên sườn bò để vào chiếc mâm đồng sáng loáng và trân trọng trao cho vị chánh tế, đây là lộc của thần , của tổ tiên tặng cho dân làng mà vị chánh tế là đại diện , lộc này cũng tượng trưng cho lời chúc phúc được mùa , làm ăn phát đạt , sức khỏe dồi dào ,ấm no hạnh phúc, mọi người an vui.

Khi mọi nghi thức cúng tế xong, bài văn tế sẽ được đốt ở trước tổ đình để biểu thị cho tấm lòng thành kính của người dân làng đang quyện theo mây gió , trầm hương về với người thân yêu đã khuất bóng. Trong không khí trang nghiêm huyền bí này , dân làng lặng im tưởng niệm ..

Lúc trời rạng sáng , vào khoảng độ từ 4 đến 5 giờ sáng, đám rước bắt đầu, dân làng trân trọng tiễn đưa " Tiên y thánh mẫu " và " Nhị vị tôn ông " về lại miếu làng, đám rước rầm rộ , đoàn người áo thụng , cờ lọng rợp trời nối bước nhau trên bờ đê nhỏ in bóng xuống mặt nước đầm Chuồn rất nghệ thuật , sinh động ., dân làng nối gót theo sau trang nghiêm hòa trong tiếng trống , kèn..nghe bâng khuâng ...Với khung cảnh và không khí này , người và người như xích lại gần nhau hơn , thương yêu nhau hơn và thầm dặn lòng đoàn kết nhau để quyết tâm xây dựng làng văn hóa tốt , ngày càng phát triển , nâng cao đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân

Tiểu Kiều
Nguồn: http://vanchuongviet.org

Thứ Năm, 23 tháng 10, 2008

Thơ Lê Ngọc Thuận


THIỀN TỤNG

Trái tim gã chưa chịu về hưu
Còn vẫy vùng trong từng nhịp đậpThêm Ảnh
gã làm thơ - Kiết già ngôn - ngữ
ẩn trong chữ tinh - khí tràn khô

gã ngồi thiền - mắt mờ mê hoặc
thấy tóc em bay loạn phố - phường
ta rượu uống chừ say rất Phật
Phật tại tâm - tình cũng tại tâm
Thành phố Huế không ai kiểm soát
Ta thong dong ngồi với vương phi
rượu thơm ngát hương thời con gái
môi rồi môi cùng chạm chung ly

thi sĩ Viêm Tịnh cười như hoa
mười ngón tay hò hẹn ngọc ngà
nhà thơ Rừng Rú cười hỉ hả
rượu với tình không thể cách xa

gã hảy cố ăn kiêng mặc cử
một mai trở lại bờ sông Hương
hảy cố mà công phu cho chuẩn
lỡ đêm về mộng có hồi xuân

gã bí mật hẹn thần đợi thánh
đuổi quỷ ma ra khỏi sơn hà
nhưng gã xa - Huế đồn thất thiệt
gã đã thành sư trụ phôi pha

Lê Ngọc Thuận

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

Những bài sáu tám (9)

CHÀO EM

Chào em buổi sáng rất vui
Có con chim nhỏ bên đời hát ca
Chào em tình cả bao la
Trần gian rộng chỉ có ta với nàng


TRÔNG TRỜI

Hôm qua em mới ở đây
Có em ta khẽ cầm tay mĩm cười
Em về cơn gió chia đôi
Thổi ta bay hết một đời phù hư



TRĂNG KHUYẾT

Đêm nằm ôm mộng ngàn năm
Có con trăng lẻ nửa vầng cô đơn





Mưa đầu những lá xôn xao
Gió đi mấy chặng qua cầu tự nhiên
Hỏi ngươi những phút nhìn nghiêng
Có nghe dòng chảy một thiên cổ tình
Hè mùa mưa ngược đường chênh
Nhân gian nặng vượt dốc ghềnh thác cao



Ở KHÔNG

Những ngày không có việc làm
Đạp xe đi dọc bãi vàm sông xưa
Nằm phi một giấc tới trưa
Cỏ cây lạ cũng vui đùa cùng ta



TRÊN ĐƯỜNG TỪ THÀNH PHỐ VỀ QUÊ

Vàng phai chiều nắng thôn quê
Một xe trong cõi đường về cố hương
Bụi đường đỏ nhuốm tà dương
Cây đời chẻ nhánh lưu vong một thời

Lục bát những năm 70

MƯA Ở ĐÀ NẴNG

Chiều nay môi bặt tiếng cười
Những mây qúa khứ qua trời nở bông
Cây quên những sáng mùa đông
Trơ vơ ngành ngọn bên đường lầm than
Ta quên những tối trần gian
Vung dao đâm lút ngực vàng khổ đau
Chiều nay mắt đỏ kinh cầu
Những ngày với tháng ôm bầu tiếc thương
Uống say vui những đêm trường
Ta nằm với nước qua sông bạc đầu
Chiều nay cầm đoá bông ngâu
Mưa tan tác những ơn đầu xuân xanh

(ĐNg 1971)


MƯA THÁNG SÁU

Buồn tôi bước nhỏ qua đời
Cỏ lau xưa, hát xuống đồi lầm than
Chào em phơ phất bên ngàn
Mai chờ trăm nước dâng ngang rừng già
Bao giờ sương của bao la
Nở hoa dưới bóng trăng tà phù vân
Mưa qua, lòng mộng đêm gần
Có em một cõi, một lần hư không



TRĂNG TẬN

Mai kia trăng tận bên miền
Mùa hoang vu cũng ưu phiền dáng xuân
Bước rừng hiu quạnh phân vân
Thấp cao chân gõ xuống trần gian vui
Ta chờ trăng nữa trăng vùi
Muôn năm mây trắng tiếng cười lạnh thôi



TÌNH THÁNG BẨY

Anh chờ giữa nắng xuân xanh
Vai nghiêng áo lệch bên cành nhân sinh
Anh chờ giữa gió mông mênh
Tà xưa bóng ngã cuối ngềnh sương hôm
Mai, đem hồn mộng qua sông
Cười môi khẽ mở một dòng thơ bay



GIAO THỜI

Mái hiên động bóng trăng tà
Thư sinh ôm mớ sách và nghiên khô
Bút lông tuơ ngọn căm thù
Nương khuya nằm dáng nghìn thu cúi đầu
Mai chờ nhuộm lại tóc râu
Xuống đời chân thấp bạc mầu phù vân



HÃY CHO TÔI, RẤT NHIỀU LẦN

Hãy cho tôi tiếng âm thầm
Của nghìn năm nữa cung đàn hư không
Hãy cho tôi điệu muôn trùng
Của chìm khuất cõi mênh mông hận thù
Hãy cho tôi tới thiên thu
Của nhân gian đã mịt mù bể dâu
Hãy cho tôi khẽ nghiêng đầu
Chào thân thế mới thay mầu tử sinh

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008

Uống Rượu Làng Chuồn - Võ Công Liêm


gởi: mường mán, từ hoài tấn

Khăn gói về một nơi
không xa không gần lần mò tới
địa bàn nằm cứng mảnh đất khô
khắc khoải một thời lửa đạn

Em khoác áo nâu phai
gầy vai trên ruộng rạ
giữa một thời hoang mang
chăn chiếu mòn năm tháng

Ngày đứng lại
Thơm nức mùa lúa chín
Mái xiêu phà ống điếu
Nghe buồn thấu cô liêu

Ta hụp lặn triền miên
một thời quên tuổi nhỏ
nhốt ưu tư sỏi đá
nốc cạn hết chén sầu
cho đời ngất ngưởng say

Chiều làng Chuồn tắt ngọn
rượu thấm mùi hơi cay
đêm say không thấy bóng
giữa lòng biển ai hay ?

Ngọn gió chướng thổi về
không đủ làm truyền thuyết
cho một thời lưu vong .


VÕ CÔNG LIÊM

mồng một tết mậu tý 08

“PORTRAIT PAR LUI MÊME”


mỗi ngày ta họa bức chân dung

của một người quen dưng bỗng nhớ

mỗi ngày ta lại rượu chung

một mình hay với vài ngọn cỏ


thở đi bạn ơi trời có gió

mai mốt rồi không khí tiêu tan

thời đại không còn trên mặt đất

con người đi tới những không gian


uống đi bạn ly cốc tràn lan

rượu sủi tăm nồng không biết độ

oắc cần câu hết biết trời trăng

vỗ cánh bay ta vào triều đại mới


ta vẽ bức chân dung tan nát

người ca sĩ già hát lâm ly

ta là gã họa sĩ không tim

vẽ khuôn mặt trơn không con mắt


mỗi ngày ta thật là liêm chính

cùng cây cọ tìm vẽ những chân dung

ỡ bên lề trần gian ôi rất khó khăn

để tìm ra một chỗ để khung giá

ngoài những chiếc chai không

nhảy múa trên cốc rượu


không thể vẽ được người pha rượu trong quầy

tên gian giảo mang nét mặt của gã đồng bóng

hình như ai đó hét ở ngoài hư vô


mười năm, vài chục năm hoặc giả vài trăm năm

biết đâu ta không là một Van Gogh khác

sẽ đem cho người trăm tỉ Franc

sẽ đem cho đời triệu lời thương tiếc


mỗi ngày lại mỗi ngày như không thể chịu được

ta làm một công việc rất lương thiện

gọt xắt mình làm bản vẽ lên khung

tưởng tượng là những bức chân dung

gởi triệu năm sau bầu tâm huyết


9/90

THT

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

thơ

CUỐI TUẦN VUI VẺ


Nhiều buổi trưa thứ bảy và Chủ nhựt nắng Sài Gòn hâm hấp căn gác gỗ

thường phải lên ngồi

để bớt nghe tiếng máy may xoành xoạch của bà vợ may gia công dẻ rách lau chùi tàu cho những tay thương lái nào đó

thường lên ngồi trước bàn máy tính của cậu con trai đang học năm cuối Đại học

mở chương trình word

viết một cái gì bất chợt nghĩ ra trong đầu

ví dụ một ánh mắt sáng nay trong tiệm cà phê chẳng hạn

hay một cái chi đó gọi là không có gì lớn lao cả

nghe một đoạn nhạc cũ hình như Casablanca

bỗng nhớ về Grace Kelly


Tôi có nhiều việc để làm

Sáng nay đi tặng Đinh Công Bảy 2 lít rượu Gò Đen tháng trước đi Long An

Ghé nhà Osawa mua 2 ký gạo lứt

Về nhà viết chiến lược kinh doanh cho một công ty nọ

Đinh Công Bảy nói làm việc để có sức khỏe

chứ không phải có sức khoẻ để làm việc

Nghĩ cũng rất đúng vì càng làm việc nhiều tôi có sức khoẻ vạm vỡ

Và nhất là sự vui thú

để viết lăng nhăng một cái gì đó

có thể gọi là thơ ?


Hình như thơ

Luôn là tên giấu mặt

thủ thỉ bên tai ta hằng ngày

có ai đó tưởng tượng em, một người tình đẹp đẽ

nói rằng

tình yêu

những chiếc lục lạc của đứa trẻ

mơ màng trong ngày hội làng quê

xưa lắm rồi


Hình như thơ

bước đi nhè nhẹ

khuất vào đời không tiếng tăm

và hình như em

cũng không có thật

Khúc nhạc ngắt nửa chừng và tiếng chim hót

ngoài hành lang

mưa vài giọt

nghĩ rằng

ở vầng mây xa xăm kia

những lời báo cơn giông lớn


Buổi trưa của những ngày cuối tuần

thường phải ngồi vật lộn với đống ý nghĩ vặt vãnh

căn gác nhìn ra chỉ thấy những bức tường nhà hàng xóm và những dây phơi áo quần

Không thấy nàng thơ nơi ấy

Như những chữ mụn mằn

nhảy lò cò trên trang viết


Sự thật ấy cũng bình thường khác chi cuộc sống tôi thường ngày trải nghiệm

Nhưng phải nhận ra sự khác thường của mỗi một giây phút đi qua

để làm việc và có sức khoẻ

vui vẻ trong những ngày cuối tuần


9/8/2003



MƯA MUỘN


chiều nhuốm bệnh như một ông già lẻ loi

em cho người mang đến chai rượu sa kê nóng

tưởng thưởng người tình già

cuối tháng chín trời miền Nam còn mưa

những buổi chiều không đến được

nghe bản nhạc “chiều một mình qua phố”

hình dáng em ngoài con đường

một buổi chiều mùa thu ở Sài Gòn

dưới hai hàng cây sao còn lại giữa thành phố

hạt mưa muộn rơi trên mặt

như nước mắt của một cuộc tình thời xa xăm

vỗ về thôi đi thôi đi lời xin lỗi quá khứ

ngày nào mưa còn rưới lên chiếc áo lụa

em ngây thơ hồng

em tàn nhẫn trắng

màu mưa nhanh

tiếng bước vội của một người giấu mặt

trong bóng râm quá khứ

có lời hát thật ngọt ngào nổi lên tứ phía bờ kênh đen

ờ trên chiếc ghế dựa ấy người đàn ông lẻ loi

trong chiều mưa muộn


7-2006

Từ Hoài Tấn


Khi xuất bản tập thơ đầu - nhớ lại

Tháng sáu năm hai ngàn lẻ ba

Nhà xuất bản Thuận Hóa cấp giấy phép cho tôi xuất bản trình làng

Tập thơ đầu tay

Sau bốn mươi năm làm thơ

Những ngày ở làng quê

Cùng bạn Quảng – bút hiệu Mường Mán

Viết tập san văn nghệ lấy tên Cuồng Biển

Lại thêm một số bạn

Trầm Kha, Hồ Hữu Kha, Nguyễn Miên Thảo, Thái Ngọc San, Ngụy Ngữ, Phạm Tấn Hầu, Lan Trần, Viêm Tịnh ...

Bạn Trầm Kha đi lính Hải quân và đã chết rất trẻ khi mới ra trường

Anh Kham – bút hiệu Hồ Hữu Kha mất tích vào Tết Mậu Thân 1968

Chúng tôi đã đọc thơ ở Hội trường Đại học Sư phạm Huế mùa Đông năm đó, trươc khi xảy ra chiến sự, theo lời mời của nhóm Trần Hữu Lục

Chúng tôi đã cùng nhau ở trong khu tạm cư trường Kiểu Mẫu

Và sau đó hình như là nhà Lữ Quỳnh ở Lê đình Dương - gần quán cà phê Chị Lợi

Rồi chia tay


Mỗi người mỗi ngã

Đứa lên núi xanh

Đứa vào trường lính tập

Đứa vô bưng

Đứa đi dạy học

Đứa trốn lính chui nhũi đâu đó ở cao nguyên

Đứa không thoát bị đưa đi lao công đào binh mù mịt chiến trường nào đó

Không thể nào gặp lại nhau

Qua rât nhiều năm sau

Khi đất nước thống nhất


Rất nhiều năm sau

Chúng ta không hề gặp lại

Như ngày ấy

Trên đường vê làng quê An Truyền

Ở ngã Giữa góc Trần Hưng Đạo Phan Bội Châu Huế

Ở quán Chị Lợi

Vào những ngày đông dầm dề mưa Huế

Vào những ngày hè chói chan nắng lửa

Vào vô số những buổi chiều đi dọc bờ sông Hương không biết làm gì

Năm tháng đẹp đẽ đó

Tại sao chúng ta lại không hề gặp nhau

Thời thông tin hiện đại

Internet, Email

Chỉ một cái nhấp chuột

Ở mọi nơi trên hành tinh này

Tại sao chúng ta không hề nối kết

Những người bạn thân của tôi


Tại sao và tại sao

Ừ nhỉ

Hay là chúng ta đã quên nhau

? !


Sài Gòn
19/6/2003

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008

Nằm coi nhà ở Gò Vấp



Tặng Hoàng Trọng Hòa


Mỗi chiều sau một cơn mộng du

Trở về ngôi nhà, không còn ai ở lại

Sửa soạn chiếu chăn, rang nồi cơm nguội

Buổi tối sẽ đi qua, qua đi

Sẽ qua thôi, hơn nửa đời lang bạt

Những dấu chân những con đường mòn

Buồn đã chưa trong bữa tiệc tàn

Như vậy đời có những khúc quanh

Lối đường chưa ngoặc lại

Sương mùa đông dài kín mùa xuân

Bóng người ai tay vẫy nhắn một lời hẹn ước


Đó là em hay người gái khác

Đôi mắt sâu thẳm cuộc tình duyên

Mỗi chiều ta như tên thất lạc

Gởi tặng em tình một mối tinh nguyên


Và những đêm khuya trở dậy, một mình

Mùa nào đã đi qua gần hết

Ở trong bóng của một đời

Vẫn còn ta, nỗi niềm tha thiết

Sẽ yêu và sẽ sống, như mọi người

Sẽ buồn vui, khóc cười, như sớm tối

Sẽ trở về và lại ra đi

Sẽ đứng ngồi, bon chen giữa dòng sống

Tuổi thời gian qua dần trên mái đầu

Hy vọng, sướng vui và đớn đau có vậy


Em có thức như ta, đêm nay

Trong ấm êm cuộc sống ấy

Có nghe rung lại giọng đàn năm xưa

Bài hát tình yêu thời lâu lắm


Em có thức dậy như ta, đêm nay

Vì đưa con nhỏ trở mình giữa giấc

Hãy vỗ về là tình mẹ lời ru

Hãy vỗ về lòng ta , năm cũ hỡi

Những ngày xuân xanh những mộng tình dang dở

Chuyện trăm năm cơn gió về trời


Những đêm khuya của buổi tàn mùa chỉ còn lại mình ta

Chiếu đơn, giường chiếc

Thao thức chờ ngày

Nhớ lại một đời xưa


Gò Vấp 27/10/1993