Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

Thơ của những tháng năm....

 TIN THƠ

*

Trân trọng giới thiệu:

BẢN TÌNH CA CỦA GIÓ BỤI

tập thơ, 2018

của nhà thơ Từ Hoài Tấn.

*


BÊN PHÊN LIẾP NHÀ

tặng bạn cũ


mười lăm năm – thời gian

tuổi trẻ tôi lầm lỡ

đã qua một chặng đường

vợ, con, cơm, áo, nắng, mưa

tình chung cùng gió bụi


những đêm ngồi một mình

neo xuồng giữa dòng sông

muốn gieo mình tự trầm

câu kinh tụng thời đi học:

“Đại viết thệ, thệ viết viễn, viễn viết phản”

còn ta nay về đâu

xa rồi trăm dặm quê hương

mây mù núi che khuất

rừng tràm bưng bàng cỏ đưng phơ phất

đã lấp dấu chân ai vạch một lối mòn


mười lăm năm – thời gian

sự tồn tại gầy còm

người đi dưới sông giữa khuya trời vắng lặng

hát bài ca chia ly

tưởng lòng tôi chung khúc nhạc

sách vở bút nghiên trong xó mốc lóc lăn

qua mấy thời lãng bạt

trở về mái hiên xưa

cười vui chiều xẩm tối

nơi đây

thời gian như đứng lại từ bao giờ


nhà có một gian, giường kê một chiếc

bàn gỗ liêu xiêu vài ba chiếc ghế

mâm cơm chiều nay có cá kho khô

gạo mới còn thơm mồ hôi giọt

mười lăm năm, lạ nỗi gì

khóc cười sớm tối

ngày tháng là cơn gió mát đi qua

thổi hắt hiu buồn lòng ta quá đỗi


có những tuần trăng hoang dã bình nguyên

ta thức cùng mây trắng

mộng chờ những ngàn năm

không nhạt phai lòng kẻ sĩ


mười lăm năm – có nghĩa gì

mưa dậy thời chiến tranh

ảo ảnh sa mạc

có dăm ba mối tình khẳng khiu như những ngày trong ngõ hẹp

con nước đã trôi xuôi bận lòng chi

những đêm trăng vỡ vụn giữa lòng sông


đã sống như thể đời chưa qua

đã yêu như một mối chưa tròn

lòng cứ mãi quanh co

những con đường cụt

mười mấy năm – dầu chẳng có nghĩa gì

nhưng không phải là chiêm bao

không thể tưởng mình đã mất

chiều nay

bên phên liếp nhà lổ loang sắc nắng

ta vẫn thấy trời xanh trong

như được sống thêm mỗi ngày cùng gió bụi

mới thấy đời tươi thắm nỗi vui chung


Hậu Nghĩa 8/4/1990


KHÚC HÁT CHIỀU


mấy năm vui làm kẻ chợ

chiều ngồi hun khói thành mây

chắc lòng như cơn gió thổi

qua đời rung nhẹ hàng cây


thôi em, tình yêu bóng nhỏ

cuối đời hút mắt tà bay

thôi nhé tình ta thành cổ

tượng buồn ngơ ngác bàn tay


chiều hồng chiều tím chiều xanh

hết đông hoa lại tươi cành

đường lạnh gót chân phiêu bạt

rét cô đơn rét ngọn ngành


có ai hát chiều nay nhỉ

có lời lệ của em xưa

có ấm hơi tình cũ kỹ

có buồn thổi mộng thành thơ


NƠI THA PHƯƠNG


Chiều đỏ in hàng tre

Xe qua bến chợ vãn

Rứơc cô vơ đi về

Hai vai trần gánh nặng


Đám con trẻ lao xao

Bên nồi cơm mới xới

Trăng khẽ bứơc qua rào

Dự phần bữa cơm tối


Mười mấy năm, mau quá

Không kịp ngoảnh lại nhìn

Cố hương ta buổi ấy

Đầu bạc kẻ thư sinh


Ở quê lâu, ra phố

Quanh quẩn với nương vườn

Chiều hôm, không bạn cũ

Nhấm chút rượu tà dương


Mười mấy năm, cũng chậm

Một bước đường tang thương

Biển chờ sông bịu bận

Trăm khúc quành lươn ươn


Chiều quê Xuân tha thẩn

Màu mây trắng vô ngần

Thương đìu hiu chiếc lá

Rơi giữa trời bâng khuâng


MỘT HÔM LÃNG TỬ HỒI ĐẦU


Hôm về đứng ngoài cổng

Hiên xưa trăng quên treo

Hoa bông còn mấy nụ

Cười nỗi lòng trong veo


Tóc người pha sắc gió

Phiêu du và bềnh bồng

Tấm tình ai để ngỏ

Ai bước về hư không


Người em không hò hẹn

Mây dừng bước ngang trời

Mùa không về trên bến

Mong lòng ai xa khơi


Em xa như năm tháng

Mỗi lúc mỗi khuất dần

Ta không về thầm lặng

Mối tình như triều dâng


Cầm tay rồi xa ngái

Mơ rồi bên viễn xưa

Em xa vời như thể

Mênh mông thời gian đưa


Thơ thẩn chiều hôm ấy

Lãng tử đã vu hồi

Dặm ngàn xuân đong đẩy

Trắng trong lòng tinh khôi


Hôm về ngần ngại nói

Người năm xưa có quên

Trải tình ta trên lối

Bước chân người có êm


Ngày mai khi mây trắng

Cũng là tinh nguyên sơ

Về gặp người một bận

Lòng ta cứ thẩn thờ


TỪ HOÀI TẤN

(Trích từ BẢN TÌNH CA CỦA GIÓ BỤI)


Nhà văn Trần Bảo Định giới thiệu 

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2020

Thơ Nguyễn Thanh Văn

 

THƠ NGUYỄN THANH VĂN

NHƯỜNG NHÀ

 

Chân tôi là chân đi

Không chịu làm nạn nhân trong căn mồ tù túng

Anh cứ tự nhiên chuyển sang làm chủ mộ thay tôi

Tôi sẽ làm chi, về đâu chưa biết trước

Trừ chuyện co ro ở xó xỉnh này, nghe lũ dế than van

 TRỐNG RỖNG

 

Buồn trông thiên cổ lòng đau

Hỏi thăm Thượng Đế độ rày còn không?

Hay lim dim mắt tu Không

Hát lời Bát Nhã mà không làm gì!

 

 LƯU BÚT NGÀY XANH

 

Anh đè Em giữa trăng sao

Nát vùng bông dại, bông nào cũng thơm

Thơ ngây chừ dính rạ rơm

Nghe trong da thịt rướm hồn cỏ lau

Vườn hoang đồng nội dãi dầu

Dẫu hạnh phúc đã pha màu thương đau

 

Lại đè nhau, mặc trăng sao

Đè luôn một chú cào cào gãy chân

Gây chi duyên nghiệp phong trần

Nạn nhân vô tội giữa vùng tử sinh

Người thổn thức, người mần thinh

Kẻ gãy chân đứng bần thần, buồn hiu 

Cả ba sứt mẻ xuân thì

Thua con kiến đỏ, đang quỳ ngậm sương

 

CÀ SA 1

 

Có một vườn thiền hiện ra trong tâm thức

Có một mái chùa nơi cô ẩn tu

Đường qua đồi đầy miểng đá

Dịu hiền bóng nhỏ cà sa

 

Cô bỏ tình đi như tháo đôi hài cỏ

Ngọn đồi từ lâu được đặt tên cô

Tán thán người can đảm dứt tình

Tôi cũng xây riêng tịnh thất

Lặng lẽ tâm

Dù chẳng áo cà sa

 

CÀ SA 2

 

Áo vàng ngược dốc, ni lần bước

Lum khum đi, né bớt gió đang chiều

Sương lạnh muốn đùa tâm tịch mịch

Ai kịp về tịnh thất: gió ham vui hay áo cà sa!

 

VỀ CÁI CHẾT

 

Khi cái chết đến không việc chi bận tâm

Cảm ơn trước và xin an ủi trước nếu còn sót một tiếng khóc từ người đưa tiễn

Tôi đã dũng cảm chịu đựng và vượt qua điều khó khăn và phức tạp nhất là đã sống

Những thứ còn lại chỉ là chuyện linh tinh, chi tiết

Kể cả thứ trò chơi chưa quen chơi có cái tên “Cái Chết”! 

 

GỬI ĐÁM CON CHÁU CỦA DÒNG HỌ SÂU ĐO

 

Anh cứ việc làm con sâu đo nếu thấy thích

Đo một góc sân, một khoảng trời như anh tưởng tượng

Chỉ xin đừng đưa vòng đo của mình lên ti vi, network, báo đài

Đừng dựng những chỉ số quanh bờ ao, giữa hai bờ rào làm tiêu chuẩn đo hành tinh và 

vũ trụ

Lấy cái tầm ngu si làm tiêu chí Đất Trời!

 

 NHÂN CÓ NGƯỜI HỎI THĂM ANH CHỊ EM “PHONG TRÀO ĐÔ THỊ Ở MIỀN NAM” TRƯỚC 75

 

Trong số họ không thiếu chi những người dũng cảm

Đại đa số là những người (hoặc từng là người) trung thực

Vấn đề khá phiền phức 

Họ là dạng người chỉ đủ bản lĩnh dũng cảm và trung thực 

Đúng một lần!

                                   

VÔ ĐỀ

 

Có bàn tay mở

Không ai nắm

Có chiều buồn tênh 

Không một lời

Có kỷ niệm u mê 

Riêng mình giữ

Quá nhiều người quanh đây, sao vắng ngắt

Đang ở đây, sao ngỡ đã qua rồi!

 

GỬI CÁC NHÀ KHÍ TƯỢNG HỌC XÃ HỘI

 

Nghe có người nói Mùa Xuân đây là Mùa Xuân vĩnh viễn

Những Mùa Thu cổ điển chết mất rồi

Lại có tin rằng Mùa Xuân đã chết

Vũ trụ nay còn lại tiết Đông thôi

May mà Đất Trời không sính trò uyên bác 

Vẫn còn đủ bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông