Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Thơ Nguyễn thị Ánh Huỳnh


NGƯỜI ĐÀN BÀ VIỄN CHINH

Có ai đang đi ngoài kia
Vào đây chút để tôi chia muộn phiền
Bàng hoàng cơn gió nổi điên
Xé tan tành đám mây thiền trời xanh

Tôi ngồi dưới mái nhà tranh
Mà tâm hồn chạy loanh quanh ngoài đường
Chồng tôi bảo tôi đáng thương
Chuyện nhà lo ít muôn phương lo nhiều

Tôi không nói cũng lắm điều
Hồn tôi như một con diều đứt dây
Tại trời xanh hút lòng cây
Giấc mơ cũng bị trời gây phiền hà

Lại còn chim bướm còn hoa
Lá vàng dụ dỗ tôi ra khỏi mình
Hồn tôi là cuộc viễn chinh
Người chung thủy thích ngoại tình thiên nhiên .


Nguyễn thị Ánh Huỳnh

Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

Khi mùa mưa bắt đầu

Cơn mưa đi qua ánh sáng của ngày
Khúc hát ru chiều xẩm tối
Người thanh niên đứng trong ngõ hẻm cụt nói rằng
Môi hôn trên cây và nụ cười trên gió

Cuối tháng này có một cuộc dạo chơi
Của hai người không hẹn gặp
Những cây vẫn đứng trên đỉnh đồi
Mùa hạ hanh nồng nỗi mong đợi ai đó

Tại sao không là em những ngày ngồi cùng nhau dưới mái hiên quán vỉa hè
Là những cuộc trò chuyện mùa thu êm dịu
Gió và nắng - đi và đứng - bên ngày dài
Không bắt đầu và không kết thúc

Tại sao không là ta có không ngày và đêm của tháng và năm
Đi quẩn quanh bên bờ vực của hồi ức
Ở đó có không mùi ánh sáng của vị giác bốc hơi
Một thời tuổi trẻ không có gì đáng nhớ

Em thân yêu - những giọt nước trong veo hứng vào lòng bàn tay
Chiều không xanh trên đại lộ
Chiều thẳng tắp hai hàng me cao tuổi bên đường
Chiều môi hôn hờ hững cuộc tình thấy lạ

Ta cùng em – đứng bên lề năm tháng nghĩ ngợi gì
Đôi con mắt dõi theo một khoảng xanh trong chiều xám
Còn lại âm hưởng xa vẳng bài tình ca
Khi mùa mưa bắt đầu trở lại

TỪ HOÀI TẤN

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

Thơ Đồng Chuông Tử


Hiện hữu lơ thơ

Xin cảm ơn Thượng đế đã bày ra nhiều quái tật
Tôi lỡ khai sinh một quái tật trời hành
Những bài báo đọc xong rồi vứt
Riêng câu thơ hiện trạng ngát xanh

Sống nhiều hơn mỗi ngày thơ còn cần lãng mạn?
Đương thời đang gầy guộc phận người
Vật chất đó ăn no rồi chán
Tư tưởng lên rậm rạp từng lời

Tôi gõ vào thơ miệt mài sự thật
Chứng nhân niềm tranh cãi ngày mai.


Linh dược hoang dã
Cho B.G và những người anh em

Buổi sáng trổ đầy giàn giao hưởng
Bông âm thanh bạn bè
Nở lừng góc phố

Con đường một chiều cổ hai hàng cây thượng thọ
Thỉnh thoảng vòng xe quành ngược không đắn đo

Phía trên chỗ ngồi của chúng ta
Em hồn nhiên tươi đỏ
Lắc rắc hậu hiện đại xuống đương thời

Học thuyết có thể được tư duy là biển cả
Con sóng cách tân vỗ xối ngôn ngữ tục huyền
Triều cường bất tận

Cô đơn một khóm linh dươc hoang dã
Trong thành phố lầy lội vật chất đậu mùa.

Lắng nghe những tàn thuốc

Khi mọi thứ vừa được dọn dẹp sạch sẽ trên bàn kia
Chỉ còn lại mỗi chúng ta
Những tàn thuốc từng cháy rực rỡ môi người

Hiến dâng là sứ mệnh bùng vỡ thuần khiết
Của lửa, cảm xúc và tín ngưỡng
Rồi ngủ đầm đìa
Mốc meo bóng tối

Dấu môi đời còn nóng hổi
Lỏng ngón tay đã lạnh toáng lên.

Nguyễn thị Hậu - Tháng Tư về


Tháng tư về…
Trên những con đường Hà Nội gánh hàng rong thong thả màu vàng mơ chùa Hương, vòng xe đạp tinh khôi những bông loa kèn trắng… Tôi gọi tháng Tư Hà Nội là mùa dịu dàng, khi đông đã qua mà hạ còn ngập ngừng chưa đến.

Tháng Tư.
Mỗi sáng mỗi chiều sương giăng mờ đường phố. Quán bên đường thơm mùi café… Tháng Tư
ơi sao vẫn làm người ta ngần ngại khi muốn ngồi xích lại gần nhau...

Tháng Tư.
Đêm bên Hồ Gươm vừa quen vừa lạ. Lòng vẫn mềm khi nhắc về chuyện cũ dù lời nói như bông đùa. Bạn chắc đã quên sao mình còn nhớ mãi…?

Tháng Tư. Một lời nhắn vu vơ… hẹn rồi nhưng không gặp. Uh, cuộc đời đôi lúc cũng là mạng ảo mà thôi…

Tháng Tư đi… nhớ hẹn tháng Năm về…

Tháng Tư về…
Trên những con đường Sài Gòn hoa lẫn trong nắng vàng đầu hạ. Cánh điệp vàng bay theo từng làn gió mát. Hoa bò cạp rực rỡ từng chùm đong đưa theo dòng xe hối hả. Tôi gọi tháng Tư Sài Gòn là mùa thương nhớ, khi người ra đi và người ở lại mãi mong một ngày được về lại bên nhau…


Tháng Tư.
Cái nắng cuối mùa oi bức làm người ta chỉ mong tìm một nơi bóng râm mát mẻ, ngồi đó và trò chuyện về thời đã qua, thời mà ta chia tay chỉ vì phải chia xa như thế…

Tháng Tư.
Nơi bạn ở hoa mùa xuân tràn đường tràn phố. Hơi ấm quay về sau một mùa đông giá lạnh. Xe chạy trên xa lộ mang theo lời ca nhắn nhủ “về đây nghe em, về đây nghe em…”

Bao nhiêu năm đã trôi qua, cuộc sống dẫu dài nhưng cuộc đời mỗi người là hữu hạn. Tháng Tư ơi hãy để bạn tôi trở lại Sài Gòn…/.

NGUYỄN THỊ HẬU

vanchuongviet.org