Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

LÊ VĂN NGĂN - Thơ về Mẹ


NHÀ CŨ

Chuyến tàu thường đến sân ga dưới nền trời sao khuya
lúc thành phố quê hương anh nằm ngủ dưới ánh đèn yên lặng
Anh mang nỗi cô đơn của đứa con lâu ngày xa cách
một mình đi tiếp chặng đường dài .

Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh thường gọi to trước căn nhà cũ
và bỗng nhiên, từ bóng tối mênh mông
có tiếng người thân yêu vội vàng đáp lại
có tiếng cánh cửa vội vàng bật mở
có ánh sáng vội vàng dậy lên cây lá quanh vườn .

Mẹ ơi, Mẹ ơi
anh sợ sẽ đến ngày anh gọi to như thế
nhưng dưới lòng đất , mẹ anh không thể nào đáp lại.
Bấy giờ , xin quê hương thân yêu đừng quên đưa tay choàng lấy một người con
để trái tim anh bớt phần lạnh lẽo .



TRONG ĐÊM


Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi bài thơ con kiếm được bao nhiêu tiền
và người con trai trả lời tiền chỉ đến với con sau mỗi bài thơ hay
sau khi đã ghi lại nước mắt nụ cười và niềm hy vọng của quê nhà.

Trong đêm, người mẹ khẽ hỏi mỗi ngày con làm được bao nhiêu bài thơ hay
và người con ngồi lặng im mãi bên ngọn đèn
và cuối cùng anh ngập ngừng đáp: có lẽ cả một đời mẹ ạ .


Trong đêm người mẹ thở dài
thế thì con của mẹ sống bằng gì ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng niềm vui của người khác ?
chẳng lẽ con của mẹ chỉ sống bằng việc pha loãng nỗi buồn của người khác?
chẳng lẽ mẹ sinh con ra
để con đi trên chặng đường đời khúc khuỷu vậy sao?


Trong đêm, người thi sĩ ôm lấy vai mẹ như thời còn thơ ấu
và bảo xin mẹ hãy nhìn chặng đường khúc khuỷu phía triền đồi
nơi ấy , bông hoa thường nở thắm tươi sau mùa đông tận.



THƯ GỞI MẸ VÀ NHỮNG NẮM TRO TÀN

Con đã nhiều năm nhìn thấy nắm tro tàn trong căn bếp của mẹ
Trước khi nằm nguội lạnh và lặng im ,
tro tàn đã là ngọn lửa ấm dưới nền trời giá rét
đã giúp mẹ nấu các thức ăn để bán kiếm tiền
đã giúp con áo cơm sách vở .
Từ ngọn lửa và nắm tro tàn, con đã bước lên đường đời
gặp núi sông rộng lớn
gặp những người bạn thân và người thiếu nữ của mối tình đầu .

Sau nhiều năm cách xa, con lại trở về bên căn bếp của mẹ
bên nắm tro tàn nằm nguội lạnh và lặng im
Mẹ đã qua thời thanh xuân ơi, xin mẹ đã đến lúc ngồi nghỉ
con sẽ thu vén gọn gàng nắm tro tàn của ngọn lửa vừa qua
như thu vén kỷ niệm một người đã từng giúp mẹ con chúng ta sống sót .


Mẹ đã qua thời thanh xuân ơi, xin mẹ đã đến lúc ngồi nghỉ
con sẽ đem tro tàn đặt dưới gốc hoa
và hoa sẽ ra bông trong tiết lập xuân sắp đến
và mẹ sẽ ngồi ngắm nhìn thầm nhủ : tro tàn cũng làm nên vẻ đẹp .



MẸ, CON VÀ NGỌN ĐÈN DẦU


Bóng đêm còn dày đặc chung quanh mái nhà
người con trai thắp lên ngọn đèn dầu và gọi mẹ ơi
Mẹ ơi, thức dậy đi mẹ

nồi nước bún con đã nấu sôi xong
những người thợ dệt đi làm sớm đang chờ bữa sáng .

Trong đêm, người mẹ gánh gánh hàng qua xóm nhỏ
và người con trai cầm ngọn đèn đi trước dẫn đường
Dưới mưa phùn, người mẹ mỉm cười
thầm nghĩ những ngày sắp xuân hàng bán đắt hơn những ngày bình thường
đứa con trai sẽ có thêm chút tiền ăn học
mái nhà sẽ sáng lên vài cành hoa mới .

Dưới mưa phùn, người mẹ mỉm cười
nhưng người con trai chợt rưng rưng nước mắt
Chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ qua đời
và anh sẽ không còn cầm ngọn đèn dẫn mẹ gánh gồng kiếm sống
Bấy giờ, trong vũ trụ mênh mông
anh biết tìm mẹ ở nơi nào .

Bấy giờ, ngọn đèn đã từng soi đường cho người sống
sẽ được đặt lên phía trên mái đầu người chết .


LÊ VĂN NGĂN
(Trích "Viết Dưới Bóng Quê Nhà")

Không có nhận xét nào: