Hiện hữu lơ thơ
Xin cảm ơn Thượng đế đã bày ra nhiều quái tật
Tôi lỡ khai sinh một quái tật trời hành
Những bài báo đọc xong rồi vứt
Riêng câu thơ hiện trạng ngát xanh
Sống nhiều hơn mỗi ngày thơ còn cần lãng mạn?
Đương thời đang gầy guộc phận người
Vật chất đó ăn no rồi chán
Tư tưởng lên rậm rạp từng lời
Tôi gõ vào thơ miệt mài sự thật
Chứng nhân niềm tranh cãi ngày mai.
Linh dược hoang dã
Cho B.G và những người anh em
Buổi sáng trổ đầy giàn giao hưởng
Bông âm thanh bạn bè
Nở lừng góc phố
Con đường một chiều cổ hai hàng cây thượng thọ
Thỉnh thoảng vòng xe quành ngược không đắn đo
Phía trên chỗ ngồi của chúng ta
Em hồn nhiên tươi đỏ
Lắc rắc hậu hiện đại xuống đương thời
Học thuyết có thể được tư duy là biển cả
Con sóng cách tân vỗ xối ngôn ngữ tục huyền
Triều cường bất tận
Cô đơn một khóm linh dươc hoang dã
Trong thành phố lầy lội vật chất đậu mùa.
Lắng nghe những tàn thuốc
Khi mọi thứ vừa được dọn dẹp sạch sẽ trên bàn kia
Chỉ còn lại mỗi chúng ta
Những tàn thuốc từng cháy rực rỡ môi người
Hiến dâng là sứ mệnh bùng vỡ thuần khiết
Của lửa, cảm xúc và tín ngưỡng
Rồi ngủ đầm đìa
Mốc meo bóng tối
Dấu môi đời còn nóng hổi
Lỏng ngón tay đã lạnh toáng lên.
Xin cảm ơn Thượng đế đã bày ra nhiều quái tật
Tôi lỡ khai sinh một quái tật trời hành
Những bài báo đọc xong rồi vứt
Riêng câu thơ hiện trạng ngát xanh
Sống nhiều hơn mỗi ngày thơ còn cần lãng mạn?
Đương thời đang gầy guộc phận người
Vật chất đó ăn no rồi chán
Tư tưởng lên rậm rạp từng lời
Tôi gõ vào thơ miệt mài sự thật
Chứng nhân niềm tranh cãi ngày mai.
Linh dược hoang dã
Cho B.G và những người anh em
Buổi sáng trổ đầy giàn giao hưởng
Bông âm thanh bạn bè
Nở lừng góc phố
Con đường một chiều cổ hai hàng cây thượng thọ
Thỉnh thoảng vòng xe quành ngược không đắn đo
Phía trên chỗ ngồi của chúng ta
Em hồn nhiên tươi đỏ
Lắc rắc hậu hiện đại xuống đương thời
Học thuyết có thể được tư duy là biển cả
Con sóng cách tân vỗ xối ngôn ngữ tục huyền
Triều cường bất tận
Cô đơn một khóm linh dươc hoang dã
Trong thành phố lầy lội vật chất đậu mùa.
Lắng nghe những tàn thuốc
Khi mọi thứ vừa được dọn dẹp sạch sẽ trên bàn kia
Chỉ còn lại mỗi chúng ta
Những tàn thuốc từng cháy rực rỡ môi người
Hiến dâng là sứ mệnh bùng vỡ thuần khiết
Của lửa, cảm xúc và tín ngưỡng
Rồi ngủ đầm đìa
Mốc meo bóng tối
Dấu môi đời còn nóng hổi
Lỏng ngón tay đã lạnh toáng lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét