Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2018

Trần Dzạ Lữ : HỒ TRỌNG THUYÊN-NGƯỜI LÃNG MẠN CỦA THẾ KỶ


 

Hình : Hồ Trọng Thuyên năm 2017

Tôi nói câu này về Hồ Trọng Thuyên không ngoa ngôn chút nào bởi vì anh ta sinh ra là để ôm choàng lấy chất lãng mạn từ nơi chôn nhau cắt rún là Huế cho đến vùng đất lành chim đậu như SàiGòn hay Hoa Kỳ xa hun hút.Quen nhau từ thập niên 60.Thuyên là một anh chàng đẹp trai, đàn hay hát giỏi nhưng không hiểu sao trời bắt anh ta luôn thất tình.Lũ chúng tôi của thập niên 60 hồi ấy ở Huế gồm Lê Văn tài, Viêm Tịnh,Nguyễn Miên Thảo, Từ Hoài Tấn, Huỳnh Ngọc Thương, Ngụy Ngữ...thường tụ hội nhau đàn ca xướng hát, viết báo, làm thơ dù tuổi trẻ chúng tôi không khỏi bị chi phối bởi chiến tranh.Thời ấy, lang thang đường Trần Hưng Đạo Huế ,anh nào cũng kè kè tờ bán nguyệt san Văn –để khoe với nhau mình có bài đăng ở đó.Tờ tạp chí nổi tiếng chọn bài khó nhất.Hồ Trọng Thuyên không viết bài nhưng luôn đồng hành cùng chúng tôi.Và anh ta thất tình ai, dù có giấu giếm chúng tôi cũng biết( Thuyên trái ngược với Viêm Tịnh-anh chàng này có tiếng đào hoa ở Huế)Cũng do trời phú, cũng bởi thất tình mà Hồ Trong Thuyên hát những tình khúc buồn rất truyền cảm và da diết.Đó là những tình khúc của Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, Phạm Duy. Phạm Đình Chương...Cho dù ở những quán cà phê nổi tiếng của Huế hay nhà riêng của bạn bè “mệ” Thuyên luôn phơi bày lãng mạn và trái tim đa cảm của mình qua tiếng hát.Thường thì những anh chàng nghệ sĩ ôm đàn hát rất dễ chinh phục trái tim của những thiếu nữ ( cho dù thiếu nữ đó có kín cổng cao tường hay có một chút hư thân chăng nữa) Vậy mà với mệ Thuyên tôi không tìm ra dấu tích của ái ân mật ngọt nào.Đời chàng cứ trôi đi như thế cho đến lúc bị động viên vào quân trường Thủ Đức.Ra trường, chàng cũng may mắn hơn người là về đơn vị ngay chính quê nhà.Thời gian này tôi cũng như lục bình trôi.Một ngày của thập niên 70, khi về thăm lại Huế tôi lại gặp mệ Thuyên với cấp bậc thiếu úy làm phân chi phu trưởng.Vẫn lãng mạn như thường.Anh kéo tôi tới đơn vị chơi.Vẫn giọng hát da diết ấy khiến tôi bùi ngùi nhớ người yêu thương cũ học trường Kiểu Mẫu ngày nào.Được biết mệ Thuyên vẫn chưa có ai để mặn muối cay gừng.
Sau năm 75, vẫn như mọi người mệ đi cải tạo.Khi về, không sống nổi ở Huế Hồ Trọng Thuyên vào Nam.Thời gian này, Thuyên lang thang và gặp bạn đồng hương cũ như Nguyễn Miên Thảo, Từ Hoài Tấn, Vương Kiều,Nguyễn Văn Trai, Quý Lê Thị Ngọc...Họ thường tụ lại ở quán cà phê đầu đường Sương Nguyệt Ánh.Ngoài chuyện văn nghệ ,họ thường phơi bày tâm tư mình về một nơi yêu dấu nhất -Huế.Huế ở dễ giận mà đi thì nhớ đến quắt quay ,đúng không mệ Thuyên? Nhắc đến quán cà phê thì cũng phải nhắc đến cơ sở tăm nhang ớ gần ngã ba Ông Tạ.Đó là cơ sở làm tăm nhang của vợ chồng Tập-Kiều Huệ.Ôi thời gian ấy khó mà quên.Đời sống tuy không khấm khá gì nhưng cặp đôi này rất thích bạn văn nghệ-nhất là bạn bè Huế.Do đó ,anh em quần tụ về đây như Vương Kiều, Tôi,Song Đầu Lân,Nguyễn Thu,Nguyễn Duy Công,Hồ Trọng Thuyên...Kỷ niệm còn mãi để nhớ nhưng tôi quên mất ngày, tháng năm nào ...Một đêm trăng đẹp( tôi gọi là đêm thu SG ) sau chầu nhậu quất cần câu ở nhà Tập,anh em ra về hết chỉ còn tôi và Hồ Trọng Thuyên ở lại.Tôi kiếm cái võng ngả lưng...Thuyên vì vẫn ôm đàn hát những bản tình ca một mình.Chợp mắt đâu được nửa tiếng,Thuyên lay tôi dậy: “Ui chao ơi! Trăng tuyệt vời rứa mà mi ngủ hí” Tôi làu bàù: “Xỉn rồi đẹp chi mà đẹp! Để tau ngủ.Mi muốn như thi bá Lý Bạch thì cứ ôm trăng mà chết đi..” Nói là nói vậy nhưng tôi cũng trở dậy thức cùng Thuyên đến tàn khuya.Có ai lãng mạn như Thuyên không ? chắc có anh chàng Trần Thoại Nguyên nhỉ.Nửa đêm leo lên mái chùa nhìn trăng rồi ứa ra thơ đó.
Vì sinh kế tôi phải trôi cùng cơm áo.Bẵng đi một thời gian thì nghe tin Hồ Trọng Thuyên lấy vợ.Có một công chúa tình nguyện thề hẹn trăm năm với chàng Hoàng Tử thất tình rồi.Ngạc nhiên chưa? Thế là mệ Thuyên giã từ những ngày tháng ngao du cũ để làm chồng...
Với tôi đó đó là niềm vui thứ nhất để được chia sẻ với bạn. Niềm vui thứ 2 là sau mấy năm Hồ Trọng Thuyên và công chúa sang sinh sống ở Mỹ.
Thời gian sinh sống ở Mỹ, qua tin bạn bè là Hồ Trọng Thuyên và họa sĩ Nguyễn Đình Thuần như bóng với hình.Cũng văn nghệ đình đám...Con người tình cảm dù sống nơi đâu, làm gì cũng luôn chân tình và lồ lộ cái tâm.Mệ Thuyên không quên bạn bè.Mỗi năm đều gửi về cho Anh em Huế ở SG tí ít tiền để lai rai ba xị ( và dĩ nhiên là nhớ mệ) và cũng có vài lần Thuyên về thăm quê.Có lần thấy tôi thích cái áo thun Mỹ anh đang mặc trên người.Mệ cởi ra tặng ngay.
Mới đây tôi được hung tin từ Từ Hoài Tấn ,Hồ Trọng Thuyên đã qua đời bên Mỹ vì bạo bệnh.Sẽ hỏa thiêu và chị Thuyên cùng con gái mang tro cốt về quê nhà. ở Huế.Lá rụng về cội mà.
Tôi sửng sờ thật.
Rồi nhớ một câu nói của ai đó: “ Kẻ ác thì sống lâu.Người hiền thì mau chết..” mà xa xót lòng!
Cầu mong hương linh mệ Thuyên sớm an nhiên nơi cõi vĩnh hằng...

 
Trần Dzạ Lữ

Không có nhận xét nào: