Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Thơ Nguyễn Miên Thảo



SỰ TÍCH HOA ĐỔ QUYÊN

gửi Thái Nguyên Hạnh



Có một loài hoa tên thảo anh
sinh ra quê quán tự cung hằng
một hôm chú Cuội buồn tay hái
rơi xuống trần gian hóa đổ quyên

Từ đó ẩn mình tận núi cao
ăn toàn trăng gió uống sương sao
ngày xuân nở rộ hoa tình ái
những đóa chung tình vạn kiếp sau

Có kẻ vô tình mang xuống phố
hoa chợt buồn thiu muốn úa tàn
ngày xuân tình cờ anh gặp lại
hoa cười rạng rỡ giữa đêm trăng...



PHẬT NÓI YÊU LÀ PHÁP TU HÀNH

trong mơ Phật nói rõ ràng
anh yêu em đã nghìn năm trước rồi
Phật rằng,chỉ có anh thôi
dám đem Phật Thánh tỏ lời tình nhân
yêu mà sâu nặng như anh
thì thôi chẳng phải tu hành làm chi
Phật buồn thoát khỏi bến mê
anh vui vì được đi về có em



Có một ngày

Có một ngày em bỏ đi biền biệt
Ta trở về mộng ảo cũng tan hoang
Lầm lủi bước giữa đông tàn lạnh lẽo
Cháy ngang trời một nỗi nhớ ly tan



NGUYỄN MIÊN THẢO

Không có nhận xét nào: