Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Nhà thơ HOÀI KHANH qua đời



VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC
NHÀ THƠ HOÀI KHANH
Tên thật: Võ Văn Quế
Sinh ngày14. tháng 6. năm 1933 – tại Đức Nghĩa, Tp Phan Thiết
ĐÃ VĨNH VIỄN RA ĐI VÀO LÚC 2 GIÒ SÁNG NGÀY 23.3.2016
(Tức Rắm tháng hai – Bính thân)
Hưởng thọ 83 TUỔI
Tại nhà riêng ở Tp Biên Hòa – Đồng Nai
Lễ di quan sẽ được cử hành vào ngày Chủ nhật 27.3.2016 (19.2 Bính thân)


CHÂN THÀNH CHIA BUỒN CÙNG GIA ĐÌNH CHỊ HOÀI KHANH
NGUYỆN CẦU HƯƠNG LINH ANH SỚM ĐƯỢC AN LẠC NƠI CÕI VĨNH HẰNG…

nguyễn văn trai - viêm tịnh - cao huy khanh - nguyễn miên thảo - từ hoài tấn - trần bảo định - nguyễn quốc thái - nguyễn khắc nhân - nguyễn thanh văn - phạm tấn hầu - đặng văn chơn - huỳnh ái tông - hồ trọng thuyên - huỳnh ngọc thương - ngụy ngữ - phan lệ dung -  nguyễn sông ba - võ chân cửu - phù hư - hoàng lộc - hạ đình thao -  cao thoại châu - mặc tuyền - triệu từ truyền - từ kế tường - vũ trọng quang - nguyễn đình bổn - hồ đăng thanh ngọc - nguyên quân -và thân hữu gần xa

Tiểu sử

Hoài Khanh tên thật Võ Văn Quế. Sinh năm 1934 tại phường Đức Nghĩa, Phan Thiết, Bình Thuận. Hiện trú tại phường Thống Nhất, thành phố Biên Hoà, Đồng Nai. Trước 1975 làm báo, có thời gian phụ trách tòa soạn tạp chí Giữ Thơm Quê Mẹ và trông coi nhà xuất bản Ca Dao tại Sài Gòn.

Sau 1975 lui về cuốc đất trồng khoai ở Biên Hòa cho tới nay.

alt

Tác phẩm

Đã in :

- Dâng Rừng (thơ, 1957) 
- Thân Phận (thơ, 1962)
- Lục Bát (thơ, 1968)
- Gió Bấc, Trẻ Nhỏ Đoá Hồng và Dế (thơ, 1970)
- Trí Nhớ  Hoang Vu và Khói (tập truyện, 1970)
- Hương Sắc Mong Manh (thơ, nxb Thư Ấn Quán, Hoa Kỳ, 2006)
- Buông Xả Thanh Thản, đối Thoại Triết học (dịch Martin Heidegger, nxb Văn hoá, 2007)

Sẽ in :
- Phương Trời Lưu Viễn (thơ)
- Lang Thang Vào Thế Giới Nghệ Thuật (tập 1)
- Lang Thang Vào Thế Giới Âm Nhạc Cổ Điển (tập 1)

NGỒI LẠI BÊN CẦU

Người con gái trở về đây một bận
Con đường câm bỗng sáng ánh diệu kỳ
Tôi lẩn trốn vì thấy mình không thể
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi
Em thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
Màu cô đơn trên suối tóc la đà
Còn gì nữa với mây trời đang trắng
Đã vô tình trôi mãi bến sông xa
Thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
Và cô đơn đã ghi dấu trên tay
Chân đã bước trên lối về hoang vắng
Còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy
Quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
Giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
Ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
Con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ
Rồi em lại ra đi như đã đến
Dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.
Hoài Khanh
 

Không có nhận xét nào: