Đôi
khi chúng ta cần mất tích
Đôi khi chúng ta cần mất tích
Bỏi vì cũng chẳng còn ai nhớ ta
(Những tên được hay bị lãng quên)
Sự có mặt của ta thật vô nghĩa
Không có ích
Chúng ta cần mất tích
Tìm một khởi đầu khác
Bởi vì đôi mắt xanh của dục vọng
Ngời trên khuôn mặt quỷ mị
Ám ảnh sự toàn vẹn của cái đẹp
Những nét kẽ dọc ngang trên mặt phẳng trần trụi của
cuộc sống
Là bến bờ biên giới của sự vô vọng
Vì thế chúng ta cần mất tích
Như sự cần thiết của một cuộc tái sinh
Trong cõi khác
Bí mật của em có phải
Ở giữa sự cám dỗ của địa ngục
Và ước vọng của thiên đường
Bí mật không được khám phá
Che đậy dưới chiếc quần lãnh đen
Phát ra ánh sáng
Tình yêu ta
Tưởng cũng nên biến mất
(người con gái đôi khi chỉ là một người con gái thuần
nghĩa)
Thật vô ích khi phải thú nhận
Tình yêu như một nốt nhạc quá tầm
Vụt mất giữa không trung
Trong sự biệt tích tự nguyện
Đôi khi chúng ta cần mất tích
Như tự do
Như sự diệt vong của loài người
Vào ngày nổ tung trái đất
Khi cuộc sống không còn tự do
Không còn sự hứng khởi của tình yêu
Không còn ai
Để nhớ hoặc quên
Chúng ta cần biến mất
Tấm
vé tàu
Tôi ra ga
Lấy một tấm vé tàu
Cho tôi một vé về thăm ký ức
Tôi thấy những nàng ma-nơ-canh đứng ở cửa ga
Một nàng bỗng cất giọng chim
Về đi về đi hết vé
Tôi nghĩ tôi phải ra khỏi đây
Vòng vây của sự lừa lọc
Nhưng tôi sẽ không đi được
Khi đôi chân đứng im
Một nàng bỗng cất giọng chim
Về đi về đi đã hết vé
TỪ HOÀI TẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét