những tặng khúc Nam Trân
• mưa thấm lời từ biệt
Những ngày
mưa dội vào sông nhỏ
Nghe tiếng
thời xưa thổi xuống lòng
Anh mở đời
anh khuôn cửa lớn
Chờ em hôn êm
ái hư không
Biết mấy năm sau
còn gặp lại
Thở giữa mùa
mưa thơm rất hương
Nắm tay dắt
mộng vào huyền sử
Đêm sẽ tàn không
hơi mênh mông
Xa xôi đã
cách ngàn non nước
Hãy khẽ thì
thầm những mến yêu
Chiều nay mưa
dài trên mắt ướt
Mưa dạt một
mùa thương có phai
Những ngày
không có em vô tận
Và sẽ còn em
trong cách chia
Hãy uống một
đời men rượu ấm
Mai về mai
bước nhỏ phương xa
• tình xuân xanh
Một thời em
đã qua sông ấy
Nước bạc mùa
thu những nẻo về
Mơ tới cuối
đời nghe nhạc lũ
Hoàng hôn vó
ngựa ruổi phương quê
Hãy vui cho
hết giờ hội ngộ
Hãy cười dầu
sẽ biết xa xôi
Chiều nay môi
thắp lời kinh nguyện
Nghìn năm mây
trắng ngủ quanh đời
Yêu em cho
tới mùa xưa cũ
Tình thơ phơi
phới ngát hương đời
Yêu em hết
mùa trăng xuân nữ
Cho gió sương
tan lóe nụ cười
• em đã tới và em đã đi
Một mùa nghe
mưa trên mái lá
Chiều nhỏ
tiếng chuông buồn đỏ gay
Hỡi cô em đã
thành qúa khứ
Có biết lòng
ta ngây lệ say
Lá biếc hôn
cành hoa thắm mộng
Những ngày
mây bỏ lạc xa ngàn
Em tới bên
hồn thơm hương sớm
Mười năm nghe
vỡ những mùa sang
Em tớí như
xuân vừa thoáng động
Hãy yêu người
mấy thuở như xuân
Thu có sầu
dâng cơn lệ đỏ
Thu hãy chờ
ta vui hết năm
Hỡi cô em đã
thành qúa khứ
Tiếng hát còn
buồn trong nhạt phai
Mời em hư ảo
lời vui của
Ngày chia xa
bóng nhạt sông dài
• mưa, vẫn là mưa thiên cổ
Chào em lần
nữa, con đường cũ
Rót rượu tình
hoài mong viễn phương
Hình như
sương của ngày xưa xuống
Như tiếng ân
cần như mênh mông
Thôi hết là
em, cô gái nhỏ
Những năm thơ
dại đã qua đời
Thôi hết là
mưa, mưa thiên cổ
Mùa đông rét
mướt nỗi xa xôi
Ta vuốt phong
trần thương mấy cõi
Áo vai
nghiêng dưới mái nguyệt buồn
Hát khúc hoài
ca bên viễn xứ
Mai rồi, trăm
nước rộng ngàn sông
Chào em lần
nữa, tình chia cách
Cuối phố cười
thắp thuốc lãng quên
Bao năm mây
trắng về hôn ấm
Những mối sầu
chung một nỗi niềm
(Saigon 10
-1974)
Nam Trân
Nắng nhạt
sông xa tình trăng cũ
Chốn hoài
hương mây trắng quanh đời
Phương của
bốn mùa sầu bủa lối
Em của tình
ta có pha phôi
Biếc của
nghìn năm non núi ấy
Lá của rừng
cây hiu hắt reo
Gió đưa dạt
một đời lau sậy
Hát lời chim
lẻ giữa cô liêu
Có nhớ đường
xưa vui tiếng gót
Qua đây
thoảng nhẹ những năm dài
Có nhớ môi
mùa trăng mật ngát
Ngọt tình
điên sương ấm đôi vai
Mưa của mùa
mưa thơm của gái
Phòng thư
nghiêng mái tóc hương lừng
Em của một
thời yêu mê dại
Xa rồi, sao
ngoảnh lại phân vân
Sài Gòn 1974
Sài Gòn 1974
(Trích từ tập thơ PHỤC HƯNG TÔI & EM của Từ Hoài Tấn xuất bản 2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét