TIN THƠ
*
Trân trọng giới thiệu:
BẢN TÌNH CA CỦA GIÓ BỤI
tập thơ, 2018
của nhà thơ Từ Hoài Tấn.
*
BÊN PHÊN LIẾP NHÀ
tặng bạn cũ
mười lăm năm – thời gian
tuổi trẻ tôi lầm lỡ
đã qua một chặng đường
vợ, con, cơm, áo, nắng, mưa
tình chung cùng gió bụi
những đêm ngồi một mình
neo xuồng giữa dòng sông
muốn gieo mình tự trầm
câu kinh tụng thời đi học:
“Đại viết thệ, thệ viết viễn, viễn viết phản”
còn ta nay về đâu
xa rồi trăm dặm quê hương
mây mù núi che khuất
rừng tràm bưng bàng cỏ đưng phơ phất
đã lấp dấu chân ai vạch một lối mòn
mười lăm năm – thời gian
sự tồn tại gầy còm
người đi dưới sông giữa khuya trời vắng lặng
hát bài ca chia ly
tưởng lòng tôi chung khúc nhạc
sách vở bút nghiên trong xó mốc lóc lăn
qua mấy thời lãng bạt
trở về mái hiên xưa
cười vui chiều xẩm tối
nơi đây
thời gian như đứng lại từ bao giờ
nhà có một gian, giường kê một chiếc
bàn gỗ liêu xiêu vài ba chiếc ghế
mâm cơm chiều nay có cá kho khô
gạo mới còn thơm mồ hôi giọt
mười lăm năm, lạ nỗi gì
khóc cười sớm tối
ngày tháng là cơn gió mát đi qua
thổi hắt hiu buồn lòng ta quá đỗi
có những tuần trăng hoang dã bình nguyên
ta thức cùng mây trắng
mộng chờ những ngàn năm
không nhạt phai lòng kẻ sĩ
mười lăm năm – có nghĩa gì
mưa dậy thời chiến tranh
ảo ảnh sa mạc
có dăm ba mối tình khẳng khiu như những ngày trong ngõ hẹp
con nước đã trôi xuôi bận lòng chi
những đêm trăng vỡ vụn giữa lòng sông
đã sống như thể đời chưa qua
đã yêu như một mối chưa tròn
lòng cứ mãi quanh co
những con đường cụt
mười mấy năm – dầu chẳng có nghĩa gì
nhưng không phải là chiêm bao
không thể tưởng mình đã mất
chiều nay
bên phên liếp nhà lổ loang sắc nắng
ta vẫn thấy trời xanh trong
như được sống thêm mỗi ngày cùng gió bụi
mới thấy đời tươi thắm nỗi vui chung
Hậu Nghĩa 8/4/1990
KHÚC HÁT CHIỀU
mấy năm vui làm kẻ chợ
chiều ngồi hun khói thành mây
chắc lòng như cơn gió thổi
qua đời rung nhẹ hàng cây
thôi em, tình yêu bóng nhỏ
cuối đời hút mắt tà bay
thôi nhé tình ta thành cổ
tượng buồn ngơ ngác bàn tay
chiều hồng chiều tím chiều xanh
hết đông hoa lại tươi cành
đường lạnh gót chân phiêu bạt
rét cô đơn rét ngọn ngành
có ai hát chiều nay nhỉ
có lời lệ của em xưa
có ấm hơi tình cũ kỹ
có buồn thổi mộng thành thơ
NƠI THA PHƯƠNG
Chiều đỏ in hàng tre
Xe qua bến chợ vãn
Rứơc cô vơ đi về
Hai vai trần gánh nặng
Đám con trẻ lao xao
Bên nồi cơm mới xới
Trăng khẽ bứơc qua rào
Dự phần bữa cơm tối
Mười mấy năm, mau quá
Không kịp ngoảnh lại nhìn
Cố hương ta buổi ấy
Đầu bạc kẻ thư sinh
Ở quê lâu, ra phố
Quanh quẩn với nương vườn
Chiều hôm, không bạn cũ
Nhấm chút rượu tà dương
Mười mấy năm, cũng chậm
Một bước đường tang thương
Biển chờ sông bịu bận
Trăm khúc quành lươn ươn
Chiều quê Xuân tha thẩn
Màu mây trắng vô ngần
Thương đìu hiu chiếc lá
Rơi giữa trời bâng khuâng
MỘT HÔM LÃNG TỬ HỒI ĐẦU
Hôm về đứng ngoài cổng
Hiên xưa trăng quên treo
Hoa bông còn mấy nụ
Cười nỗi lòng trong veo
Tóc người pha sắc gió
Phiêu du và bềnh bồng
Tấm tình ai để ngỏ
Ai bước về hư không
Người em không hò hẹn
Mây dừng bước ngang trời
Mùa không về trên bến
Mong lòng ai xa khơi
Em xa như năm tháng
Mỗi lúc mỗi khuất dần
Ta không về thầm lặng
Mối tình như triều dâng
Cầm tay rồi xa ngái
Mơ rồi bên viễn xưa
Em xa vời như thể
Mênh mông thời gian đưa
Thơ thẩn chiều hôm ấy
Lãng tử đã vu hồi
Dặm ngàn xuân đong đẩy
Trắng trong lòng tinh khôi
Hôm về ngần ngại nói
Người năm xưa có quên
Trải tình ta trên lối
Bước chân người có êm
Ngày mai khi mây trắng
Cũng là tinh nguyên sơ
Về gặp người một bận
Lòng ta cứ thẩn thờ
TỪ HOÀI TẤN
(Trích từ BẢN TÌNH CA CỦA GIÓ BỤI)
Nhà văn Trần Bảo Định giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét