Thứ Ba, 26 tháng 10, 2021

THƠ NGUYỄN THANH VĂN

 


1.   TRẢ LỜI MỘT NÀNG

 

Anh đã xế nhìn thu không buồn nữa

Ngửa bàn tay trắng đủ cả hai tay

Xa xôi lắm, ít hành trang càng nhẹ

Gom gió đủ rồi sẽ cất cánh bay

 

 

2.   VỚ VẨN  

    

Vũ trụ thấy qua đầu mười ngón tay dọ dẫm

Nguyên tố nào ám ảnh một đời ta

Đầu rũ xuống đòi thấy trời xanh thắm

Phận ăn khuyết, ăn non

Sao uống được trăng rằm!

 

 

3.     MÙA THƠ CUỐI  

                                           

Trời đã xám

Chiều buồn như lục bát

Nghiến răng bứt thành từng mảng ngũ ngôn

Hồn chùng xuống 

Quờ quạng tìm tri âm

Huyên thuyên tự do 

Sá chi vần với điệu

Nhưng mùa thơ sắp mãn rồi

Bám chi nữa ngũ ngôn, thất ngôn, tự do hay

 lục bát

(Không đọc nổi Khế Iêm

không đủ thời gian luyện kung-fu tân hình

 thức)

Náu trong xó xỉnh

Thử yên ắng dỗ hồn thấm mỏi

Nhìn hoa lá văn chương lả tả rụng rơi rồi!

 

 

4.   LẠI TỰ VẤN

 

Đi làm về… ngủ

Ăn rồi… ỉa

Uống rồi… đái

Sống rồi… chết

Còn gì khác không!

Còn gì mới hơn không!

 

 

5.   RU TA RU ĐỜI

 

Đôi lần tôi chợt vắng tôi

Mái hiên mưa dột đất trời rụng theo

Vẳng nghe ngựa hí lưng đèo

Mà không thấy bóng giữa chiều in sương

Trong tâm thăm thẳm vô lường

Gió rung cột sống vô thường thân côi

Rằng trong một khúc ru đời

Bao nhiêu tiền kiếp thôi đòi nợ xưa!

 

 

6.  AN ỦI BẠN LÚC SA CƠ 

 

Ban công đổ tí nắng chiều

Thiu thiu ngủ, đếm ít nhiều trăng sa

Sương lành lạnh, mắt nhập nhoà

Lòng nay không mộng, trăng tà bóng xiêu

Thoáng hồn ai dáng cô liêu

Chú chim lỡ độ nằm liều ghế bên

Ta vờ như kẻ ngủ quên

Đã nghe quờ quạng, tiếng rên rỉ chào

Khuya chia tay, nhớ bay cao

Giữa hư vô lạnh níu sao bay cùng

 

 

7.  CỬA CHƯA BAO GIỜ KHÉP    

                

Ta từng dừng lại

Hiên mờ cửa khép

Quá nửa đời người chờ một phút thăng hoa

Thật hay mơ 

Loạng choạng  đứng lên 

Sờ soạng tìm ổ khoá

Ai dám tin 

Cửa chưa khép bao giờ!

 

 

8.   LẠI NGUỴ TÍN

 

Sóng triều đang dâng

Hồn rút vào vỏ ốc

Tự vỗ về còn vị mặn đại dương

Thơ ầm ào sóng thần và dông bão

Ta cô sơn lẫm liệt nhất trên đời

Vỏ ốc thay tên

Nay gọi là lâu đài của hàng tân vương giả

(Chủ nhân vượt biên rồi

Hộ khẩu đã làm xong!)

Nhả chất nhờn bít cổng vào

Chỗ vỏ sứt biến thành cửa sổ

Vui niềm vui kịp chia phần tí ti cùng phe 

chiến thắng

Dẫu mái hồn chưa hết lè tè

Đêm đêm xong vài trang hồi kí 

Không quên hé cửa tò vò 

Lén ngắm biển và trăng!

 

 

9.   HÁT LÚC SOI GƯƠNG

 

Người đã già rồi trên mặt gương

Ngó ta không hẳn nhận người quen

Nét nhăn kẻ dọc nhàu mặt đá

Tóc bạc ta hay tóc bạc người

Định nhắc chuyện buồn hay chuyện vui

Thời hân hoan hay thuở ngậm ngùi

Tuyết bay lất phất trên màn mắt

Một góc môi đang tủm tỉm cười

                                

                              ***

 

“Thế sự thăng trầm quân mạc vấn”

Không vườn nương, sao nói chuyện điền viên

Lòng ta còn đủ bao nhiêu gió

Lồng lộn ca trong một góc chiều

Người vẫn dòm ta không chớp mắt

Nhớ mùa hiu quạnh níu tri âm

Kỉ niệm cuộn tròn vừa túi xách

Đêm mưa xoay làm gối kê đầu

Còn chi không mắt cứ đăm đăm

Trăng sơ còn khuyết gọi trăng rằm

Hoa lay cười nụ sầu muôn kiếp 

Hồn nhểu thành mưa ướt nhẹp tâm.

Không có nhận xét nào: