Giả
danh
Trùm đầu bằng sự ngu muội
Ký ức rêu xanh
Hàng ngày tôi hiện diện ở đây
Như kẻ đánh mất hình bóng
Ở cõi trên
Sự ám ảnh bất tận
Là nỗi lãng quên
Như được một lần bày tỏ cùng sự thật
Kẻ ẩn mình ăn năn
Không còn thời gian cho sự hối lỗi
Cuộc đời đắm mê ngoài tầm bắn của quá khứ
Trình bày tôi kẻ giả danh
Đội mũ xéo
Khi
mùa thu
Khi mùa thu đi ngang qua lòng dửng dung
Lá vàng rơi mặc
Ẩn dấu trong tận cùng
Sự thèm thuồng thiếu nữ
Ngày nằm ngang khúc đường ray
Thưởng thức nỗi tàn hơi giờ chặp tối
Tung hết lên trời
Không đội mũ
Không che mặt
Đêm trần ai
Bẽ bàng sự giả tạo
Như lớp vôi trên mặt người đàn bà
Vỡ ra
Khi mùa thu tới
Từ
Hoài Tấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét