Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Thơ NGUYỄN THỊ ÁNH HUỲNH






ĐỪNG MÚC CẠN NỖI BUỒN


Trăng trầm mình
xuống giếng
mà trăng không chết
em gọi nỗi buồn
là giếng nước
múc từng gàu nỗi buồn
em tắm
tìm vui
đôi mắt anh
còn buồn hơn cả giếng
tình yêu
ban đầu vui như gàu
kết thúc buồn như nước
em đi đâu
giếng cũng theo đi
trăng cứ tìm mắt em
đòi tự tử
chúng ta lấy nhau
vì khát
giếng nước yêu
đứt sợi dây gàu
ôi nỗi buồn
trăng múc lên từ giếng
em ngó trời
thấy giếng mọc thành sao
xin anh
đừng múc cạn nỗi buồn
trong đôi mắt em
để em còn là giếng nước.


SƯỚNG MUỐN CHẾT

Anh bảo em :
Má mày lấy tao sướng muốn chết!
Không lấy tao chắc giờ này bán vé số!
Ngày ấy không gặp anh
Em vẫn là con chim manh manh
Lẻ loi đậu tít cành chanh
Lấy chồng như lấy mảnh sành đứt tay…
Lấy chồng sướng muốn chết
Làm mẹ ba đứa nhỏ sướng muốn chết
Thành bà nội được làm ôsin sướng muốn chết
Sướng muốn chết khoảng trời xanh sau bếp
Mưa cho suối chảy trong nhà
Có khi trời xuống la đà nồi niêu
Sướng muốn chết mùi dạ lan hương ngạt thở
Ăn ở với cà với dưa
Đẻ ra mắm muối mà chưa biết tình
Sướng muốn chết đàn ông dạy vợ
Thương lá vàng làm con ở mùa thu
Đám mây muốn chết thành mưa
Tự dưng chim hót tưởng chưa có chồng…


CẦN ĐƯỚC


Má gốc Huế
Ba gốc xa ngoài Bắc
Em
gốc Nam Kỳ
Cần Đước
Đước ơi
đước mang bầu ở chân
chồm chồm
như những chiếc nơm
úp phù sa
lấn biển
những kiếp người phiêu bạt
lặn vô thân phận đước
ăn nằm với bão tố
ngủ nghê cùng sóng khơi
giành giật với biển cả
từng hạt hồng cầu đất
ăn mặn chát
uống mặn chát
nước mắt người
mang linh hồn đước
mặn mòi
đước à
có tiếng cười lạt lẽo
nhưng khóc
không lạt lẽo
khóc mặn
một hôm
những cây đước
bước lên bờ
thành người Cần Đước
em – người đàn bà miền Nam
gốc đước.


VỌNG CỔ

Mê Kông
xòe chín nhánh mùi mẫn
xuồng ba lá
trên dòng cải lương
bác Sáu Lầu
vuốt dây tơ
làm dây câu
vọng cổ
kinh rạch
hết hồn
tiếng đàn kìm
luyến
nước lớn
láy
nước ròng
ai canh tàn đói lòng
ăn gió chướng
ngồi ca
có người đàn bà
mê anh kép Út…
hóa chim bìm bịp
đêm đêm
ứa
một câu Văn Thiên Tường
rồi chết
thằng Sáu
Vàm Láng Le
tương tư đào Nhứt
biến thành người khác
qua Bắc Vàm Cống
gặp má ruột
má con hổng nhận ra nhau
múc nước sông
nhậu trái bình bát
sáu câu
nức nở
điên khùng
nhậu đi
sông ơi
tối nay gánh hát về ấp
cánh cò bay lạc
tiếng thổ
tiếng kim
gió sênh phách
kéo màn
sông Hậu
vút câu thứ năm
đã nghẹn dòng kinh
búng khẽ ghi ta
câu sáu lên
dàn dụa sông Tiền
anh chê em cải lương
gánh hát đi
sáng ra
bờ tre đẫm nước mắt
vọng cổ ơi
mặc kệ chồng
em rất cải lương
khi yêu
ai chẳng xuống xề ?



CON CHIM THỜI GIAN

Không phải chim ảo
con chim thời gian
để lại những dấu chân thật thà
gương mặt đàn bà
nhầu nhĩ

chim thời gian
như đại bàng cắp nàng trái đất
vừa bay vừa dẫm nát mặt người
rạn gương mặt Tây Thi
nứt gưong mặt Dương Quý Phi
con chim
ăn sắc đẹp đàn bà

anh có phải chim thời gian
đi qua đời em
để lại những dấu chân
biết khóc ?

tình yêu
thích lên trán em
dấu ấn chim muông
con cái
chạm trổ lên mặt em
vết hằn hoa móng rồng

em biết chạy về đâu
thời gian tứ phía
chim chim chim chim…
đánh lưới em rồi…

kìa bầu trời hạn hán
có tiếng cười nứt nẻ …
cứu em với
con chim thời gian
bắt em làm tì thiếp
anh ơi !



NỤ HÔN

Nhớ tối nào
anh hôn em
bầm dập cả trăng non

giữa trưa nắng
anh hôn em
trời đất tối mù

trong đêm đen
không có anh
em vẫn được hôn

sáng thức dậy
chẳng có ai hôn ai
ngoài ban mai
đang hôn từng giọt sương
sắp khóc

anh ơi
đôi môi anh giờ cất đâu ?
khi gió cồn cào hôn nước

ước gì trời thật rét
để em được gói đôi môi mình
vào một chiếc khăn len.


SÓNG

Có nước là có sóng
Có gió là có sóng
Có khói là có sóng
Có người là có sóng
Không có nước, không có gió, không có khói, không có người…
Vẫn có sóng

Sóng điện từ, sóng vũ trụ, sóng âm
Sóng lòng, sóng hư vô, sóng thần, sóng sánh
Sóng anh đánh vào em
Như đánh trống
Như đánh đàn
Như đánh đu
Như đánh đáo…

Anh dắt tay em
Sóng vẫn đánh giữa hai ta :
- Sóng đôi !

Thân thể em
Nhấp nhô
Bởi sóng

Sóng ơi
Em đâu phải tình nhân tuyệt vọng
Đâu phải kẻ thù sinh tử của người
Mà người vẫn đeo đuổi em tới huyệt mộ
Mà người vẫn truy nã em cả lúc lên giường …

Mai sau
Em ngủ giấc muôn đời
Chỉ còn sóng
Thuỷ chung
Anh đắp lên mồ em
Từng sóng cỏ …


CẢM ƠN KHÓC
- Mẹ ơi, ông trời bị sấm sét đánh
Đang khóc ròng ròng ngoài sân
- Mẹ ơi, mặt trời ban mai cũng khóc
Ông mặt trời khóc ra sương
- Mẹ ơi, ông trăng cũng khóc
Nước mắt trăng rơi thành đom đóm
- Mẹ ơi, con mèo đi chơi ba ngày không về
Làm chú chó con nhớ phát khóc
- Mẹ ơi, con gì cái gì cũng khóc
Chỉ mẹ cười hoài không biết khóc mà thôi
Mẹ nói thầm, mỉm cười
Con ơi mẹ khóc một đời
Không ai thấy chỉ soong nồi cảm thương
Chỉ cây chổi, miếng giẻ lau an ủi mẹ
Chỉ cái gương lau nước mắt dùm mẹ
Chỉ cái bàn cái ghế đỡ mẹ lên
Chỉ cái chăn cái gối vỗ về mẹ
Chỉ bông hoa ngoài vườn uống dùm nước mắt mẹ mà thơm
Mẹ giấu nước mắt vào thơ
Cám ơn giọt lệ bơ vơ làm người
Cám ơn khóc núp trong cười
Cám ơn nước mắt chết rồi còn tuôn…


KHÔNG AI DÁM LẤY CHỊ
chị xinh nhất làng
có mười người yêu
không ai dám cầu hôn
chị lên huyện
đẹp nhất huyện
có trăm người yêu
chị lên tỉnh
đẹp nhất tỉnh
có nghìn người yêu
chị lên thủ đô
đẹp nhất nước
có triệu đàn ông yêu
nhưng không ai dám cầu hôn
đàn ông nhìn chị hết hồn
họ sợ !
chị bơ vơ
cắt tóc vô chùa
chùa không dám nhận
một hôm buồn
nhảy xuống sông
quyên sinh
nhưng chị vẫn nổi lên
như phao
cái đẹp
không thể chìm
chị phải sống
để cô đơn
vì đẹp .

Nguyễn Thị Ánh Huỳnh.


Nguyễn Hòa vcv:
Thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh là những bài thơ hiếm hoi ở đất Sài Gòn mà tôi vừa thương vừa ghét này. Những bài thơ :sáng thức dậy / chẳng có ai hôn ai / ngoài ban mai / đang hôn từng giọt sương /sắp khóc.. Và da diết như : Bốn mươi năm /con chạy tới chạy lui  giữa hai buổi tối đó / thấy mình cứ đẹt đèo bé nhỏ / những buổi tối bây giờ / nuôi lớn những buổi tối ngày xưa!.Tôi hay tâm tình với bè bạn là mỗi ngày đọc được một bài thơ hay là một ngày nhẹ nhõm. Bạn hãy đọc Ánh Huỳnh và yêu cuộc đời này dù cuộc đời có thừa buồn bã.

TRẦN MẠNH HẢO :
Thơ Ánh Huỳnh rất tự nhiên, thậm chí mộc mạc nhưng cảm động, giàu chất triết lý, với tầm khái quát cao và bao giờ thơ chị cũng có tứ, có tình, có câu chuyện, có sự hóm hỉnh mà đau đời, mà làm ta xúc động suy tư. Ta tìm thấy trong thơ chị số phận buồn thương của người đàn bà Việt Nam, nỗi cô đơn cùng tận kiếp người trong mọi cười khóc nhân sinh, rất cần được chia sẻ và an ủi. T.M.H.

VÕ TẤN CƯỜNG:
Nhà thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh giống như con tằm nhả tơ giăng măc nỗi buồn giữa đôi bờ của thế giới cái đẹp và cuộc đời. Thơ của Nguyễn Thị Ánh Huỳnh giàu chất suy tư, chiêm nghiệm của một người từng trải và lấp lánh, hội tụ cái đẹp của tâm hồn, tính cách của một người phụ nữ làm thơ: đa đoan và phúc hậu, đa mang và đắm đuối với cái đẹp của tình yêu, cuộc sống…
Nỗi buồn trong thơ của Nguyễn Thị Ánh Huỳnh gắn bó máu thịt với cuộc đời nhưng vẫn mang vẻ đẹp ảo hóa, lung linh và biến hóa tùy theo diễn biến tâm trạng của chủ thể trữ tình:
http://www.thotre.com/



Không có nhận xét nào: