em xa tôi nửa quả địa cầu
nhưng rất gần gũi
vì ngày ngày vẫn ở bên tôi
nhờ công nghệ internet
em cười nói với tôi như thật, ở bên cạnh
thậm chí còn hôn tôi
dẫu chỉ qua màn hình
nhưng rất đáng yêu
có khi em cũng bỏ tôi đôi ba ngày
không hề nghe và thấy
em off phone
em tắt internet
tôi chịu, không liên lạc với em được
tôi cáu
tôi buồn phiền
tôi gởi message cho em nói tôi đổ bệnh
vì nhớ em
em hờn giận
vì cái tính lãng đãng của tôi
đang nói chuyện với em
nhưng đầu óc lại nghĩ chuyện khác
em nói như vầy là tổn thương em
em nói gì tôi cũng không biết
lại còn hỏi đi hỏi lại
em giận hết mấy ngày
nhưng thấy tôi đau khồ
lại hỏi
anh đã chừa cái tính của anh chưa
tôi không biết tôi có cái tính gì
như em nói
từ lâu tôi vẫn như thế
tôi không có gì thay đổi cả
tôi yêu em mỗi ngày
yêu em nhiều ngày
yêu em cho đến hết đời
em dư biết
nhưng không hiểu em bảo tôi phải yêu em như thế nào để em chịu
không biết tôi phải như thế nào để thể hiện tình yêu với em
như em muốn
em nói lâu lâu em phải giận vài ngày
phải bỏ tôi vài lần
cho bỏ ghét
cho đỡ tức tối cái tính khí của tôi
(cái tình gì thì chỉ có trời biết em biết)
vì em nói như vậy tôi mới làm thơ cho em
em nói tôi là gã thi sỹ lười biếng
yêu em mà không làm được bài thơ nào cho em cả
xa hay gần em vẫn ở bên tôi
từng giờ từng phút
(ngay cả trong giấc ngủ)
tôi vẫn yêu em
từng giớ từng phút
em là bài thơ của tôi
là tình yêu bất diệt của tôi rồi
làm răng tôi diễn thành lời
hay viết ra giấy được
TỪ HOÀI TẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét