SÀI GÒN SAU NHỮNG HÀNG RÀO PHONG TỎA
Từ 13/5/2021 tôi ở nhà
Tôi không ra khỏi cửa
Tôi không thấy đường phố
Tạm biệt quán cà phê ở bờ kè đường Hoàng Sa
Tạm biệt những người bạn lâu năm ở 27 Nguyễn thị Diệu
Không còn những buổi sáng trở dậy vội vàng, háo hức, diện đồ đẹp
Ra đường đi uống cà phê
Với bè bạn quen thuộc
Tôi ở nhà
Xa dần những thú vui
Nằm võng đong đưa tối ngày
Cơn đại dịch lại tới
Khốc liệt hơn
Gây nhiều tổn thương hơn
Không chừa một ai
Tôi đọc tin hàng ngày trên mạng
Những người bạn quen biết lần lượt qua đời vì dịch bệnh
Bất ngờ, buồn và phải chấp nhận
Những người bạn mới thấy đó, từng vui đùa, dạo chơi, trò chuyện với nhiều kỷ niệm
Nhìn lại với nỗi tiếc thương
Dầu biết mỗi người trước sau đều phải một lần bước qua cầu sinh tử ấy
Mỗi ngày tôi bắt đầu bằng tô mỳ gói
Vài cọng rau giá
Tôi nghĩ dạ dày tôi đang chịu đựng một cuộc kháng chiến trường kỳ
Tôi ổn
Và mong mọi người cũng ổn như tôi vậy
Nhưng không phải như thế
Những khu nhà trọ đang kêu cứu
Dịch đã xâm nhập
Những người nhập cư đang đánh đu với cuộc sống bên bờ vực không an toàn
Những lời kêu gọi từ đám đông
Những chia xớt cuộc sống
Dù một chút
Dù nhỏ nhoi
Như chia xẻ sự hy vọng của nhu cầu tồn tại
Sài Gòn đã mất an toàn
Không còn là đất lành để chim về đậu
Sài Gòn trong cơn đau yếu trầm trọng
Nhưng người đang muốn dời đi cũng không được ở lại cũng không xong
Sài Gòn nhìn thấy bởi hàng rào phong tỏa bịt kín những con đường ngõ hẻm
“ai ở đâu ở đó , cấm ra đường nếu không có việc cần thiết”
Ở thì được nhưng ăn bằng gì
Không ra đường thì được nhưng việc gì gọi là cần thiết
Sư bất hợp lý được giải thích bằng những nghị định thông tư dài ngoằng mệt mỏi
Những anh lính được chuyển đổi nhiệm vụ làm chức năng của người phụ nữ đi chợ, nôi trợ…
Thời đại của những trò tréo ngoe
Bao gồm sự hỗn loạn của nhân cách
Sài Gòn của những tháng trời nhìn qua khung cửa sổ hẹp
Ôi Sài Gòn
Ôi hòn ngọc viễn đông
Chỉ là nhà giam không song sắt
Sài Gòn đã bị thương nặng
Sài Gòn được nhớ về như là kỷ niệm quá khứ
Sài Gòn đâu còn những con phố những vỉa hè thân quen anh Ba anh Tư đi đâu mất
Sài Gòn chốn hoang vu bây giờ
Im lặng mùi tử khí của bệnh dịch
Sài Gòn tôi yêu chỉ là sự hồi tưởng cay đắng
Sài Gòn, tại sao
Không phải là thành phố khác
Vượt qua 100 ngày, những giới hạn không còn ý nghĩa gì nữa
100, 200 hay nhiều hơn
Cũng chỉ là những cột mốc
Không thề tính bằng sự nghèo đói
Đang từng ngày từng giờ
Như dây cung đã căng đến độ chót
Chực chờ bật ra
Bứt thoát
Trở thành sự cứu rỗi cần thiết
Sài Gòn sẽ trở lại
Và như thế
Sài Gòn vừa trở lại
Như đứa trẻ mới tập đi
Mọi thứ đều phải bất đầu lại
Cho dù
Giữa ngổn ngang
Con người tiếp tục đứng dậy
Sống và sống
Bắt đầu từ những nụ cười chào
Không bắt tay
Không thể nhìn rõ mặt
Bắt đầu như tia nắng mai
Cuộc sống không bao giờ dừng lại
Bắt đầu
Lòng tôi vẫn nguyên vẹn một tình yêu
Sài Gòn
Sài Gòn của tôi một ngày sống lại
02/10/2021
Sài Gòn sau một ngày dở bỏ phong tỏa
KHI MỞ CỬA, TA VỀ QUÊ
Khi mở cửa, chúng ta trở về
Quê của chúng ta nhà mái lá
Rau vườn đôi bữa cũng bình yên
Gạo đồng ấm no ngày tháng lại
Khi mở cửa, chúng ta lại về
Không đi đâu nữa ở cùng quê
Miếng cơm manh áo đâu đòi hỏi
Chiều vui mấy chén rượu bên hè
Khi mở cửa, chúng ta về ngay
Có nơi nào đẹp bằng nơi này
Lòng ta cũng nhẹ bay cùng gió
Đoạn trần ai bỏ lại bên ngày
Mở cửa rồi, ta ở lại quê
Ruộng đồng sông nước với xuồng ghe
Vài câu hò ơ nương sóng nhỏ
Mạn bờ lau lách
Qua rồi một thuở ngựa xe
Sài Gòn đầu tháng 10/21
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét