Thơ 26 Tháng Mười Hai, 2021
Thơ Nguyễn Thanh Văn
CHÙM THƠ CUỐI NĂM 2021
CẢM TẠ
Cám ơn không chỉ những đêm rằm lộng lẫy
Mà cả những đêm trăng lu và trăng khuyết
khi thiếu ánh sáng của rằm em
Anh mới biết đâu là ánh sáng thật của riêng mình.
ĐÊM CỦA NGUYỆT
Da biết lạnh từ em sang mùa vú
Đêm tắt đèn ai hát giữa tim sen
Mắt sao xa hé nhìn qua ô cửa
Trời phân vân mưa
Nhưng chưa phải mùa mưa
Vườn vốn dĩ chỉ là cây là lá
Nay chim về vọng mãi những mùa xưa
Đom đóm giăng đèn tình trên bệ cửa
Trời lại lâm thâm
Thôi, chuyện của trời cao!
Trăng đã nguyệt khi đêm vừa dạ
Em cũng nguyệt rồi, thịt nứt ra hoa
Ai thành ra ai mà không hề biết
Như tôi bỗng nhiên lại hoá thành tôi
Thềm ngập lá đêm tường vi chớm nụ
Nhả một hạt sương trên da thịt rung rinh
Dưới lụa thơm toả hương chi là lạ
Trên giường khuya vú nõn cưới trăng ngà
GỬI QUÊ MÙ XA
Tặng Nguyễn Miên Thảo và Từ Hoài Tấn
Về biển nhớ mình dân đầm phá
Lau lách quấn đầy mỗi hốc tim
Những mùa nước lợ bơi cùng cá
Cá quẫy đuôi, trăng ướt mộng ngà
Chơi với cát trắng, lòng mềm như trẻ dại
Đùa sóng quê hương, tình mãi chưa già
Ta kẻ chợ vẫn một đời xót biển
Ủ một hồn lau sậy hát ngu ngơ
Thân đại lộ đã thấm chiều hiu hắt
Trên cao ốc, ban công mơ một ngụm trăng tà
Cô đơn và mồ hôi thi nhau đổ
Thèm một mái tôn và chút mưa xa
Cỏ lau hát điều chi từ thiên cổ
Bên trời sao rơi rơi, hiếng mắt nghe
Dọc bãi vắng, ốc mượn hồn cũng hát
Tiếng ca đủ rồi, ta chỉ khóc mà thôi…
Mai đốt xác vẫy tro vào gốc sậy
Náu hồn cùng con nước lợ trầm tư
Ôi, quê hương, quê hương!
Rười rượi trăng vàng, một dáng mỹ nhân ngư!
TƯỞNG NIỆM MỘT VI SAO XANH
Thiên hạ rút về nhà
Giao hẳn công viên cho hai ta
Chiều đông lạnh sao ta không thèm lạnh
Chiều dẫn đêm về
Đêm lấp lánh
Cả hai cùng dành một vì sao xanh
Chỉ nhấp nháy
Chờ những tình nhân giải mã
“Bay lên nhé!
Bay thật cao!
Như tôi, các bạn là những vì sao!”
Và chúng ta quên đi bằng chân, chỉ muốn
được bay
Hồn trinh trắng hướng về ngôi sao sáng
Ngán ngẩm đời chỉ một màu xám xịt
Duy nhất mà thôi, em ơi, bay tận cõi sao xanh
Có một hướng khác hơn mà ta không hề biết
Ghì mặt ta sát ngay mặt đất
Nhắc đầu tiên phải liệu kiếm cái ăn
Nhắc hai bộ ngực lép như thời quá độ
Quên chuyện độn năm kí thơ vào tám kí bo bo
Cái lon guy-gô ướt nhẹp nước mưa đựng cơm nắm
của em
Hiện lại trong những giấc mơ anh, dù đã qua
mùa bao cấp
Không ướt nước mưa mà nước mắt
Những nhà thơ tương lai loạng choạng giữa đời thường
Đong đưa giữa Niềm Tin và Hoang Tưởng
Mắt mờ dần
Lạc mất ánh sao xanh
Đèn sân ga tắt bớt
Đoàn người đi qua quờ quạng đám hình nhân
Có bao nhiêu người tình cùng chia tay hôm đó
Tiếng còi tàu rúc lên, vô cảm lạ lùng
Cuối mỗi cuộc tình đủ sắc màu là một đoạn phim đen trắng
Chuyện tụi mình, yêu dấu ơi, chẳng ngoại lệ chi
Như thước phim Zhivago đột ngột truỵ tim và
Lara vô tình bình thản đi qua
Dòng đời hứa không thiếu trang bất nhẫn
Khuôn mặt em nhoè dần
Cô bé lạc sân ga
Chuyện nhỏ thôi, ừ có lẽ nhỏ thôi
Khi tàu ngược dốc đèo, anh chồm ra cửa
Nhin sững mỗi lùm cây, từng đám đất đen
Linh cảm hồn quê hương đang khẽ khàng vĩnh biệt
Quá dốc đèo là đất lưu vong!
Anh chới với nhin lên
Kìa, một ánh sao xanh!
Ôi, ngôi sao vẫn đi cùng anh
Không tin nổi!
Dẫu khóc, em ơi, nước mắt phải lấp lánh
Như sao kia cô đơn không ngừng sáng
Bay, bay thật cao!
Bay, cánh không hề biết mỏi!
Đừng quên, đừng bao giờ quên
Em và anh
Những mảnh vỡ của một vì sao xanh
Bay qua biết bao thăm thẳm lỗ đen
Thấy mình trở về cùng hiện kiếp
Băng bó vết thương
Sáng lại giữa nguyên lành!
MINI VÀNG, MINI VÀNG ƠI!
Mini vàng
Mini vàng ới!
Không tiếng trả lời, anh vẫn gọi
Trên dốc cầu gió không ngừng lộng
Tóc bạc chờn vờn
Tất cả cứ như xưa
Cũng hoàng hôn khi anh tới đỉnh cầu
Những vì sao cuối trời bắt đầu tán chuyện
Hai dãy cây kè sắp hàng trong yên ắng
Ve vẫy quạt xòe chuẩn bị vỗ tay
Kí ức còn đây như một vết thương
Thiên thần tím và chiếc mini nhỏ xíu
Vũ trụ là em và vạt nắng chiều
Bandeau hồng và mái tóc poupée
“Mỏi tay rồi!”
Giọng dỗi hờn thiếu nữ
“Mình phụ một tay, nào!”
Lưng anh cong xuống
Đôi dép Lào lập cập
Mắt ngước lên, sao ngập cả sông trời
Cánh quạt lá kè ròn rã tiếng “bravo!”
Khi váy tím và mini vàng chạy tràn xuống dốc
Trả lại chuỗi cười lóng lánh ngọc trai
Hạnh phúc còn đây lẻ một câu thơ
Rơi xuống lòng anh một đời đi ngược dốc
Chẳng ai đợi mà riêng mình như đợi
Mini vàng
Mini vàng ơi!
Những gã Yankee mặt non choẹt, tóc
vàng hoe
Tim thót lại bay qua vùng trời địch
Dưới những đám mây cuối mùa đông bất hạnh
Chúng nghĩ mình sắp thả bom bi hay thả tự do!
Chúng nghĩ mình sắp giết người hay cứu rỗi
con người!
Mùa xuân đang về và xác của em tôi
Bên xác chiếc mini cũng hoàn toàn vô tội
Những vệt đỏ trên màu xe quánh lại
Ôi, mini vàng
Mini vàng ơi!
Ta đứng lặng, một cụ già mười bốn tuổi
Khóc cho thiên thần chết ở tuổi mười ba
Giữa rác rưởi, sắt nhôm gỉ, máu và lá vàng khô
Nhặt cuốn sách giáo khoa anh cho em mượn
Sao em không đem theo, đọc lúc tới Thiên Đàng
Bao nhiêu chiều vờ xem bạn thả diều, một góc tha ma
Được bên em lâu hơn dưới lá vàng, cỏ dại
Cỏ tranh vây quanh, đêm lạnh một minh
Anh không hiểu
Trọn đời anh không hiểu
Em nằm kia
Búp bê của anh, vĩnh viễn tuổi mười ba!
Anh lại về
Lẫm đẫm một mình leo lên cầu đá
Ngóng hoàng hôn và ngóng em qua
Những ngôi sao ngày thơ còn lấp lánh
Nét không còn tinh
Cánh đã nhập nhoà
Hai tay che thái dương, anh khóc trong bóng tối
Mini vàng
Mini vàng ơi!
KÍNH TẶNG DĨ VÃNG
Trong giấc mơ, em về
Dòng sông chết lâu rồi rùng mình chảy lại
Con bói cá hoá thạch nghiêng đầu soi mình trên mặt sóng
Anh nhen tí lửa hồng trong hốc tim tuyệt vọng
Tiếng vạc rơi từ khung trời bé dại
Tiếng mẹ gọi về ăn cơm tối
Vọng tận con ngõ làng tối thủi tối thui
Manteau mùa lưu vong xếp lại
Gió quê hương nhạt hơi hướm giang hồ
Góc phiên chợ quanh đám hát rong
Em thảng thốt nhận ra anh
Có bài hát về những người thương nhau
không chờ nhau được
Điệu “í i” nhấn nhá, thay lời xin lỗi
Gió thổi tung tóc bạc màu lau lách
Bạc thi bạc, mà không bạc bẽo
Đến con sông chết đi sống lại cũng phai màu
Con nước lợ, à ơi, rút về bên kia phá
Để cánh cò mất hướng rụng chân đê
Còn chi không em
Sông và nước sẽ dần dà bớt mặn
Còn chi hở anh
Trăng thề ngân một khúc ca suông!
KÍNH TẶNG MƯA
Mưa rơi trên tóc em
Mưa rơi trên mi ai
Mưa rơi trên vai anh
Trăng tàn một góc phố
Đời ơi, sao lạnh căm
Tay líu ríu nắm nhau
Chân bắt đầu loạng choạng
Nói chi nữa, nghẹn lời
Mưa rơi, ừ… mưa rơi
Bóng người đi rất xa
Bóng ta, ta không thấy
Còn một dáng hồn câm
Co mình trên ghế đá
Còn một câu thơ mỏi
Rụng rời trên cỏ xanh
Khi anh theo gót em
Dấu hài in trên gió
Mình mưa còn ở lại
Mưa rơi, này, mưa rơi
Còn bao tình nhân tới
Mưa còn tóc để rơi
Còn vai
Còn mi mắt
Cho mưa khóc một đời
Trời mưa ướt một đời
Còn chi nữa em ơi
Xa thẳm tận trùng khơi
Mơ hồ mưa vẫn gọi
Có còn ai đáp lại
Ôi, mưa này, mưa ơi!
KÍNH TẶNG RƯỢU
Rượu cạn rồi
Sót trăng sầu đáy cốc
Vui còn tấp tểnh say
Hát dăm khúc ngu ngơ
Ngọt và đắng đều là hồn mỹ tửu
Say ở đầu sông, cuối sông nghĩa lý gì đâu
Lòng ta đây chẳng khác một dòng sông
Từ vô thủy
Chưa từng ngưng chảy
Thơ cũng thế thôi
Một điệu hồn miên man trôi và nổi
Hát tràn vào cõi giới vô chung
Nhớ Lý Bạch một đời rong ruổi
Kiếm xanh lạnh tanh làm gối kê đầu
Những giấc mộng trào Hoàng Hà chi thuỷ
Đê đầu thấp thoáng bóng quê xa
Dặm liễu, dặm phong tuyết cắt mặt
Bóng lẻ giữa trời, cười khan
Thơ cùng nước đổ từ trời, hề, băng băng ra bể
Đi, hề, chẳng hẹn ngày về!
Ôi, những dòng sông suốt lịch sử Trung Hoa
Buồn như đời Đỗ Phủ
Vận vào đám thi nhân Đông Á mũi tẹt da vàng
Lỡ dở thơ, lỡ dở đời
Lỡ dở kiếm xanh…
Thuyền lênh đênh đổ toàn bến lạ
Lạnh lẽo tuyết rơi rơi trên thơ Đỗ
Lấp lánh tri âm
Mặt mũi thu vàng
Nâng ly nhé
Cạn luôn sầu đáy cốc
Bận tâm chi giang vĩ với giang đầu
Thành sầu xây trên đất Hoa hay đất Việt
Hạnh phúc, khổ đau trong men rượu vốn chung màu
Xiềng xích made in China hay in Vietnam
có chi khác biệt
Nào, một… hai… ba
Dzô! Dzô!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét