Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2025

HẠO NHIÊN CA từ bài 36 - 40

 Bài số 36

SƯƠNG MÙ Ở NGOẠI THÀNH 

 

 

Tôi đi dưới hai hàng cây vừa qua mùa tàn phai 

Của một ngày tháng chạp 

Hoa lá lại đâm chồi 

Chờ Xuân mới 

 

Con đường mờ trong sương sớm 

Tiếng hát ban mai của bầy chim đồng bằng 

Gọi nhau bay về một chân trời khác 

Từ biệt nơi trú ẩn mùa đông 

Tìm thiên đường xứ lạ 

 

Những con đường mới ở ngoại thành 

Xe và người 

Cuộc sống vẫn vội vàng 

Ai cũng muốn tiến về phía trước 

Vượt qua người khác 

Dù con đường thênh thang rộng 6 làn xe 

Cuộc đời mà 

Ai cũng sợ mình không kịp một việc gì đó 

 

Tôi chỉ biết đi bên lề 

Tôi đã qua những tháng năm vật vã cùng cuộc sống 

Tôi trở thành kẻ già đối với xã hội 

Và sẽ được quên lãng 

Chỉ còn tôi nhớ đến tôi 

 

Chỉ còn tôi 

Buổi sáng sương mù ở ngoại thành 

Một ngày tháng chạp 

Cuối một năm 

Sắp bắt đầu một năm khác 

Nhưng sương mù vẫn chưa tan trên cuộc đời tôi 

Vẫn mù sương năm tháng 

Như sớm mai này 




Bài số 37


SÁNG THÁNG CHẠP NGỒI MỘT MÌNH TRONG QUÁN NHÌN RA ĐƯỜNG 



Tháng chạp ở đây có chút lạnh của phương Bắc 

Khiến lòng ta bâng khuâng 

Nhớ những ngày đi học 

Cơn mưa dầm cùng giá băng 

Đạp xe qua cánh đồng trống 

Gió nhọn sắc cứa rát mặt 

Đường mùa đông âm u

Bàn chân tê cóng 


Tôi đi qua thanh xuân tôi 

Nơi xứ sở của những người Eskimo 

Nỗi cô đơn từ ngày mở mắt 


Tháng chạp ở đây thường có những cuộc trò chuyện với quá khứ 

Tình yêu 

Không phải với nhiều người 

Mà chỉ một người 

Một người của một đời 

Là tình yêu tôi bất diệt cùng năm tháng 

Như thời gian bay qua suốt cõi nhân gian 

Lá và hoa nội cỏ thiên đường 


Tháng chạp có những khi ngồi một mình trong quán nhìn ra đường 

Cuộc đời vẫn trôi qua 

Bình thường và dửng dưng 

Không có gì là lạ 

Bởi sự sống luôn tiếp tục một cách tự nhiên 

Mỗi người một cách 

Hiện hữu và tồn tại với thế giới 

Dẫu biết rằng thế giới này vốn vô thuỷ vô chung


Như sáng nay một ngày tháng chạp ngồi trong quán nhìn ra đường 

Cho dù thấy gì hay không thấy gì 

Đã xảy ra hay đang xảy ra và sẽ xảy ra 

Tất cả sự vật đều đang âm thầm chuyển động 


Tháng chạp cũng vậy 




Bài số 38


KHÔNG MÙA 



Tôi đi tới chốn không mùa 

Có trời và đất vui đùa nguyên sơ 

Tôi đi không kể bến bờ 

Có sông và nước dật dờ bè lau 

Tôi đi nào kể ngàn sau 

Bóng chim tăm cá về đâu giữa dòng 

Tôi đi mộng đã về không 

Tịch dương cổ khúc bên lòng như nhiên 




Bài số 39


VỀ CON ĐƯỜNG TỰ DO 



Khi bước đi trên một con đường 

Ta biết nó sẽ về đâu 

Nếu không biết về đâu thì ta không cần bước 

Vì con đường khi được xây dựng nên nó đã có điểm khởi đầu và điểm kết thúc 


Con đường của tự do 

Có hay không là do ý thức của mỗi con người 

Từ đó phân biệt ranh giới của thật và giả 

Tốt và xấu 

Của chính thực và lừa dối  

Như bản thể của cái gọi là tự ngã


Con đường của tự do 

Không có khởi đầu không có kết thúc 

Cũng giống như con đường 

Chỉ là ngôn từ được nhiều người nói mà thành 

Được nhiều người tôn vinh mà có 

Được nhiều người mơ mộng mà trở nên ước vọng 

Con đường của tự ngã 


Đức Phật dạy:

“Đối với người muốn tìm cầu tự ngã trong năm uẩn (Năm uẩn là năm nhóm kết hợp lại tạo thành con người. Nói cách khác, con người là một hợp thể của năm yếu tố: sắc uẩn, thọ uẩn, tưởng uẩn, hành uẩn và thức uẩn) thì cũng giống như tìm cầu lõi cây trong thân cây chuối vậy. Để tìm lõi của thân cây chuối thì ta sẽ không bao giờ thấy được, từ cây nhỏ cho đến cây lớn.“




Bài số 40 


VÌ SAO ĐÊM GIÁNG SINH



Năm ấy trời cao nguyên 

Một ngày không có nắng 

Vì mặt trời là em

Đã ngập tràn ánh sáng 


Khi ta bước lên đổi 

Vùng bình nguyên phía dưới 

Em ở trong lòng tôi 

Trăm năm đừng qua vội


Để tôi kịp lời yêu 

Ngày xưa chưa nói được 

Để em dáng yêu kiều 

Tuổi thanh xuân năm trước 


Em là em mười sáu 

Trăng không tròn như đôi mắt em

Em là em của muôn ngàn kiếp 

Mối tình chung trong suốt dặm xanh 


Giáng sinh Chúa đã đến trần gian 

Mùa vọng vang lời rằng 

Tình yêu không biên giới 

Sao ngời trong giá băng 


Năm ấy có một tình yêu ra đời 

Con đường vô tận của niềm vui 

Giáng sinh em người nữ của định mệnh 

Có một loài hoa không bao giờ phai hương sắc

Có một tình yêu không bao giờ là ga cuối 

Từ khi bắt đầu nơi ấy buổi đầu đời 


Giáng sinh đã đến khắp trần gian 

Nhưng chỉ riêng tôi

Giáng sinh là của một người 




Không có nhận xét nào: