Bài số 41
CHỦ NHẬT CUỐI CỦA NĂM
Những giọt cà phê đã nhỏ hết xuống ly không
Chủ nhật cuối của tháng mười hai
Của năm sắp qua, năm sắp thành năm cũ
Và năm sắp tới, là năm mới
Năm vẫn là năm
Cà phê vẫn là cà phê
Chỉ là chừng ấy
Thời gian
Nhưng con người thay đổi
Trẻ rồi già
Cây và lá hoa có thời kỳ của nó
Không một ai bước ra khỏi vòng tròn của đấng tạo hóa
Chủ nhật cuối của tháng mười hai
Tuần sau lại là chủ nhật đầu tiên của năm mới
Hãy vui lấy chặng nghỉ của thời gian
Như “một chút mặt trời trong nước lạnh”
Chú nhật, chỉ là ngày cuối tuần
Hãy để mọi sự không chuyển động
Hãy để các thứ nằm yên
Và hưởng thụ
Vì đó là ngày chủ nhật cuối cùng của một năm
Để khởi đi một ngày mới khác
31 - 12
Viết vài dòng
Gỡ tờ lịch cuối cùng
Đơn giản là hết một năm, qua 12 tháng, 360 ngày,
Xin chúc bình an cho 360 ngày sắp tới
Chào năm mới
Bài số 42
NĂM MỚI - TÌNH YÊU TÔI
Khi thức dậy vào ban mai
Trong ánh sáng đầu tiên của ngày qua cửa sổ
Chợt nghe năm mới tới
Cảm giác khác lạ sự khởi đầu của một cuộc sống cũ
“queo thì sẽ thẳng ra, trũng thì sẽ đầy, cũ nát thì sẽ mới, ít sẽ được thêm” [3, tr. 196] Lão Tử Đạo Đức Kinh
Năm tàn rồi năm mới
Sự vật trên thế gian này theo dòng vận động ấy
Nhưng năm mới vừa tới
Một điều gì đã thay đổi
Bởi tình yêu
Và nàng
Không theo dòng chuyển động
Tình yêu nàng vẫn là sự tuyệt diệu ở đỉnh cao của cuộc sống
Và là cái đẹp bất diệt
Năm mới
Gởi mối tình ngọt ngào này
Cùng với đất trời mênh mang
Cùng với những ban mai thức dậy
Ngày luôn mới với nàng - tình yêu tôi
Bài số 43
KẺ TỬ ĐẠO
Cái chết vẫn là một bí nhiệm
Đức Phật cho rằng cái chết là sự bắt đầu một cuộc sống khác (?!)
Chúa Giê Su chết để phục sinh cứu rỗi nhân loại
Lão Tử nói “Xuất sinh nhập tử”, ra đời là sống, vào đất là chết, đây là biến hóa tự nhiên. Không chỉ con người mới có biến đổi sinh tử mà vạn sự vạn vật trong vũ trụ đều như thế
Theo Sartre, “cái chết nằm ngoài cuộc hiện sinh của con người: chết là hết sống, như vậy còn đâu “cái tôi” để nói “tôi chết” được. Sự chết là thất bại lớn nhất của con người!”
Như vậy suy cho cùng: không có kẻ tử đạo
Vì không có đạo nào cả
Đạo là vô Danh, vì nếu Đạo có tên gọi như mọi vật hữu hình khác thì Đạo đó chẳng còn phải là Đạo hằng hữu, tuyệt đối
“Đạo khả đạo, phi thường đạo, Danh khả danh, phi thường danh; Vô danh thiên địa chi thủy, Hữu danh vạn vật chi mẫu”. (Đạo Đức Kinh)
Cho những ai còn nghĩ rằng trên đời này vẫn có những kẻ tử đạo
Bài số 44
NHỮNG NGÀY THÁNG CHẠP
Nơi đây tháng Chạp không là mùa đông
Không có những ngày mưa dầm giá rét
Những sớm mai co ro trong một quán cà phê ở hẻm Trương Định
Hay đi trên đường lạnh lẽo ở Vỹ Dạ đến trường
Nơi có khu nhà vườn của Nàng, những năm tháng thơ mộng ấy
Tình yêu bắt đầu
Tình yêu một đời của định mệnh
Nơi đây chỉ là một chút lành lạnh ngậm ngùi của quá khứ
Một chút làm dáng của đầu ngày khi khoác chiếc áo len của ngày xưa ấy ra đường
(Vẫn còn thơm hương của tình năm trước)
Ta đi giữa những ngày tháng Chạp
Cùng với nỗi cô đơn dịu dàng của sự nhớ nhung
Nàng - Tình yêu tôi ở ngoài đất nước
Những ngày tháng Chạp ở quê nhà
Có ai hát bài hoài ca vang trên đường
Nỗi vui của sự xa cách và niềm hy vọng
Tình yêu tôi - ở phía chân trời
Bài số 44 Bis
ĂN TẾT Ở SÀI GÒN
Hơn nửa thế kỷ tôi ở Sài Gòn
Dù tôi là người sinh trưởng ở Huế
Tôi không được ăn Tết với gia đình
Bởi vì nhiều lý do tôi phải sống một mình (từ nhỏ đến khi bước ra cuộc đời)
Và tôi quen thuộc với đường phố
Với nhiều nơi
Và nhiều nhất là ở Sài Gòn
Tôi đón chào năm mới với mọi người
Nhìn mọi người ăn Tết như tôi cùng ăn Tết
Đầu năm mới tôi thường cỡi xe đạp xuống trung tâm
Loanh quanh nhà thờ Đức Bà
Thật sung sướng và thoải mái đi trên những con đường vắng (vừa mới hôm qua chen chúc đi không lọt)
Mặc sức uốn lượn những vòng xe
Một khoảng trời thiên nhiên xanh trong lành
Tôi vừa mới được nghe và thấy hơi thở của Sài Gòn thời xưa rất yêu dấu của ngày cũ (thời của tôi quần xanh áo trắng đến trường - vô vàn thương nhớ)
Những ngày Tết mùng ở Sài Gòn thật thú vị được tự do trong một không gian xanh không vẩn đục bởi trần gian bụi bặm
Và thú vị nhất là khi được một mình - nghĩ vớ vẩn bất cứ điều gì
Ghé vào một quán cà phê vắng (ngày Tết dĩ nhiên những người phục vụ đã về quê)
Một ngụm cà phê đầu năm
Ngày êm ả - ăn Tết ở Sài Gòn
Bài số 45
THƠ TẾT
Tết chỉ có thể là Việt Nam
Nhưng mỗi mình tôi ăn Tết
Vì Nàng ở bên ấy không có Tết
Chỉ là ngày cuối tuần
Nếu nghĩ là ngày Tết thì lái xe lên khu chợ Sài Gòn, tìm chút không khí quê nhà, chỉ vậy thôi
Trong khi tôi đi lên khu Trung tâm Thành phố, loanh quanh ở đường hoa Nguyễn Huệ, nhìn mọi người vui Tết
Và mình cũng tạm vui, chào đón mùa Xuân mới
Kể cả những năm dịch bệnh, tôi đã không được gặp nàng 5 năm
Nhờ Internet tôi nhìn nàng qua màn hình vi tính
Không làm sao hơn vì nỗi nhớ nhung
Chẳng khác gì kẻ tương tư triền miên
Vậy nên tôi làm thơ, bắt cứ ngày nào có thể
Vì làm thơ cho mỗi mình tôi đọc thì không ảnh hưởng gì tới tình hình thế giới cả
Tôi chỉ mong em đọc được đâu đó, thơ tôi
Một vài dòng thương nhớ
Vì tôi rất yêu em
Như hôm nay, ngày Tết đến, tôi biết Em không bận bịu gì lắm
(Em vốn là người phụ nữ đảm đang truyền thống)
Tôi mong em sẽ dành một phút
Nhớ đến tôi
Ở chân trời xa cách
Vì tôi rất nhớ em
Trong mấy ngày Tết này nơi quê nhà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét