Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009

Thơ Đynh Trầm Ca


RƯỢU CUỐI NĂM BÊN BỜ KINH PHƯƠNG NAM


Rượu cuối năm rót cuối bờ kinh
ngọn gió chướng thổi se lòng nước
ta và bạn làm sao biết được
bởi vì đâu so đũa nở trắng bông ?
bởi vì đâu rượu đắng ở cuối lòng
cứ nồng ấm nhưng hồn lãng bạt
bèo bữa trước vì sông mà trôi giạt
chợt nở hoa về rợp bến quê nhà
thì sá gì cuôc nổi trôi ta !

Rượu cuối năm gõ chén hát xuân ca
nghe cuối bãi tiếng doi đất lở
nghiêng mé nước gốc mai già vẫn nở
bạn và ta còn thua cỏ cây nhiều
mới mười năm theo chim vịt kêu chiều
mà gió thổi muốn rách hồn kiêu bạt

Rượu cuối năm cất không lên tiếng hát
khúc xuân ca hiu hắt giọng trầm ca
nâng chén hoài hương gục nhớ mộ cha
gió thổi miết chắc chẳng còn thấy nấm
nâng chén tình quê thương mẹ già lận đận
sinh con ra chất thêm lấy lượng sầu

Nhà trống tàn năm chằng thấy con đâu
gió hú mãi trên tháp Hời (*) u uất
gió chi thổi năm mươi năm không dứt
xô ta trôi, tới rạch cuối, kinh cùng
ôi lục bình vừa trôi vừa trổ bông
ta và bạn có lẽ nào chìm rã !

Rượu cuối năm lòng say mà chưa đã
thêm một ly để cảm tạ đất này
thêm một ly gửi tới những tảng mây
để cuối kiếp ta trôi lên thường trú
thêm ly nữa để thương bờ đất lở
mai lở thêm nhà ta cũng trôi luôn
đời biển dâu hề, dâu biển là đời
đừng chửi tục! (…) giao thừa sắp đến !
chín nhánh rồng thiêng có trăm nghìn bến
đời thơ ta cứ - tấp, cứ - đi !…

Rượu cuối năm gió lọt lòng ly
vọng tiếng hú ma Hời buồn quê cũ
đêm viễn xứ vang vang pháo nổ
giao thừa giao thừa hề ta lăn quay
rượu hết rồi làm sao chết giữa cơn say !…


ĐYNH TRẦM CA
Miền Tây, cuối tháng 12.1991


(*) Hời : từ địa phương Nam Trung Bộ gọi dân tộc Chàm (dân tộc Chăm, Chăm-pa)

Không có nhận xét nào: