Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

Thơ Trần Hữu Dũng


LỮ KHÁCH


Lữ khách, ồn ã đi giữa luồng giao thông ùn tắc nắng xối
mơ tưởng đến tiếng chim hoạ mi hót rừng xa,
mơn man cơn gió vuốt ve, gợi nhớ cơn sóng biển trào dâng đột hứng, cố quên cơn giận dữ tranh cãi nhân sinh.
Hắn luôn mang cảm giác mất mát điều gì cao quí, thiêng liêng
vào ngày đầu mùa hè ảm đạm.

Mặt trời bơm thêm lượng máu cho thành phố,
đảo lộn những giấc mơ phù phiếm cư dân.
Em gái nhỏ nhắn, váy ngắn, cất cao tiếng hát,
rót mê đắm niềm ẩn ức vào bầu trời đầy sao.
Trong ngôi nhà nhỏ, ánh đèn đêm
chờ đợi bạn trở về.

Lữ khách, bỏ lại mớ kỷ niệm hiu hắt sân ga,
ướt đẫm tâm hồn sương giá.
Đôi khi tiếng lóng của đám đông hỗn loạn làm bạn nhói đau.
Hình dung, thế giới mở ra bao cặp mắt trẻ thơ
vòi vĩnh món quà thần tiên mà bạn không bao giờ biết được.
Các đường phố đan chéo nhau, mê lộ thời đại mới.
Bật ti vi, xem những vở kịch.
đóng hộp tiếng cười giả trá
Bạn thấy mình giống chiếc thuyền
tấp vào cảng bến vô định.

Lữ khách, bước qua vùng ánh sáng,
đến chợ phiên cuộc đời,
rồi biến vào không trung mất dạng.



Trần Hữu Dũng

Không có nhận xét nào: