Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Thơ Lê Văn Ngăn

Một ngày cuối tuần lại đến. Thời gian này chưa viết gì được. Trong gần một tháng qua.
Hôm nay, đọc lại mấy bài thơ của bạn Ngăn vậy:

MÁI NHÀ - thơ LÊ VĂN NGĂN

Thuở ấy, anh em chúng ta còn mẹ còn cha
còn quây quần bên mâm cơm dưới căn nhà cũ
Giờ đây, cha mẹ đã qua đời
anh em chúng ta mỗi người mỗi ngã .

Thế là máu thịt rời xa máu thịt
dù trong tâm hồn , ký ức vẫn còn nguyên vẹn
Những đêm mưa nào, dường như thời ấu thơ vẫn còn cất tiếng gọi đò bên sông
muốn về thăm hiện tại .

Không hy vọng gì nữa đâu , vì không một ai
có hai thời ấu thơ để sống
Chỉ mong trên đường đời, chúng ta biết mọi người đều có cha mẹ anh em
biết mọi người đều trải qua một thuở sum vầy những ngày ly tán


Ở HUẾ

Những ngày tôi còn ở Huế
lưu vực sông Hương thường vọng về tiếng nước gọi tôi thức dậy sớm
Dưới nền trời chưa tắt những vì sao
các con đường nằm lặng im đợi bước chân người.

Và người hiện ra từ những ánh đèn quá khứ
Người đi về phía ngày mai
Người qua đời đã lâu nhưng còn sống giữa lòng người.

Bên người và những câu chuyện
tôi biết quê hương tôi có tiếng nói riêng
tiếng nói của một xứ sở lớn lên từ nhũng vết thương và niềm vinh dự.
Dường như trong đôi mắt em dịu dàng
còn thấp thoáng bóng hình những vết thương và niềm vinh dự.

Bên người và những câu chuyện
tôi biết quê hương tôi còn mở những ngã đường hướng ra thế giới
hướng vào mỗi tâm hồn người
Từ đó,
tôi nhận ra sự giàu có không chỉ vì đồng tiền.

Rồi sẽ đến ngày tôi không còn ở Huế
Rồi sông Hương sẽ vắng một người lắng nghe tiếng nước gọi mình .

LÊ VĂN NGĂN

Không có nhận xét nào: