Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Thơ Nguyễn Lương Vỵ


MƯỜI HAI GIỜ TRƯA Ở QUÁN 81

Á à a ố ồ ô ứ ừ ư
Tiếng ồn hoà theo cơn mưa đầu mùa
Những thiên tài mạt lộ
Những anh hùng khùng điên
Cung Tích Biền hãi quá
Biến
Nguyễn Tôn Nhan bịnh quá
Chuồn
Mịch La Phong đã quá
Nhe răng
Ta thèm ăn thèm nuốt thèm nốc cạn tiếng ồn
Tiếng ồn ngựa đực ngựa cái hí rân
Tiếng ồn trong ta tím tái
Đi đái một cái xả thiền
Chửi thề một tiếng xả thân
Tang thương ngẫu lục xà bần
Đù má thương quá phố cụt đầu phường cụt chân...

Á à a ố ồ ô ứ ừ ư
Tiếng ồn luồn vô luồn ra trên đỉnh sọ
Gió ở đâu về lạnh nghít tim
Lạnh nghít cánh ruồi trên chiếc đũa
Trưa chìm xuống cơn mưa ta chìm xuống đáy ly
Hát thầm nhớ em trong vô vọng
Tuyết Mi trắng tiếng cười nụ hôn trắng tiếng nói
Thời khắc thuỷ tinh vỡ
Gió tràn qua gió tràn qua lạnh nghít xanh nghít
Thằng bạn nối khố thất chí ngồi rùn vai
Ta thất kinh cái Có ló cái Không đứng rụt cổ
Cái Lời cuối cùng chỉ là cái Lỗ
Ót!
Ót!!
Ót!!!
Nói chung
Chỉ là cái Lỗ...

7.2010


Bốn giờ sáng ở bờ kè kênh Nhiêu Lộc

Cơn say khướt đầm đìa mộng mị
Bàn tay bay đi níu sao
Bàn chân bay đi níu trời
Óc bay đi níu em
Lời bay đi níu lại câu thơ của người bạn vong niên:
“... Khuya nức nở một cõi lòng không ngủ
Đợi vì sao dậy sớm tiễn người đi...”
Có hề chi mô Joseph Huỳnh Văn ơi!!!

Câu thơ rền rĩ nắng khuya
Chờ chết chờ nhau thời gian ghìm trong búng huyết
Em hiện hình trong chiếc lá khô
Tiếng la thất thanh đời tôi cô đơn của một ả giang hồ
Ực một ly bia nhạt rít một hơi thuốc tàn
Ực hết ngày tháng cũ rít hết một hơi oan khiên
Những vì sao đã chết từ lâu
Nhịp nhàng boléro nhịp nhàng thây ma trôi

Nhịp nhàng hư ảo nhịp nhàng gồ ghề
Một bài hành trong viên sỏi
Nhặt lên soi bóng lạ quen
Nhặt lên soi thành phố thức
Ực hết những tiếng rao buồn rít hết những bóng mồ hoang
Ực hết những hồn rêu nhớm rễ rít hết những tiếng đàn bụi đời
Đứng bật lên đi miết
Không cùng...

7.2010
NGUYỄN LƯƠNG VỴ

Không có nhận xét nào: