THƠ VIÊN LINH
KIM XUYÊN
Mưa trời nhỏ hạt trên vai
Mình tôi đứng đợi nghe dài tiếng than
Cây yên bóng xế thu vàng
Cột chon von nối đôi hàng điện thưa
Em ơi vui một đêm bù
Mai xa thành phố bây giờ thức trông
Máu đi rời rạc thân buồn
Vi vu trong tóc một hồn tử sinh
Đời đi quằn quại trong mình
Thôi em mai chịu hai ngành héo hon
Trong mưa trời đất hao mòn
Vào đây ghế trống khói hun mặt người
Em ngồi đây nốt đêm vui
Ủ ê tâm sự những đời thanh niên.
THƠ TRẦN DẠ TỪ
BÀI RU
mi sầu thôi khép đi em
hồn anh rộng đã trăm miền không gian
ngày vơi cửa trống thu tàn
lá thưa cành nặng cây dàn quạnh hiu
lối đi vừa chớm tiêu điều
màu nghiên bóng nhỏ ngày xiêu cột dài
phố chiều gió vọng bàn tay
ru anh về với đôi ngày lãng quên.
THƠ TRẦN THY NHÃ CA
DỌC ĐƯỜNG
Ngày đi nắng muộn phai rồi
Buồn sao vẫn một môi cười tủi thân
Lá rừng động gió phân vân
Trời sa thấp đã mang gần bóng anh
Khép mi mộng vỡ tan tành
Sầu gieo nặng một vai mình quạnh hiu
Xe đi hút lũng than đèo
Đời xưa cũng lụn như chiều thoáng qua
Nửa tầm hạnh phúc còn xa
Thôi, anh nhìn lại bao giờ cho nguôi .
Trích Tạp Chí Văn số 44( ngày 15/10/1965)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét