- 28. CHỖ NGỒI
Hỏi tôi học trung học ở Huế
(Học trường tư vì thì rớt vào đệ thất trường công , đến giờ tôi cũng chưa quên nổi vì tôi trong lớp học giỏi đứng đầu lớp, chắc là cái vận học tài thi phận ám vào tôi, tự an ủi mình như vậy)
Mỗi buổi sáng vào lớp thấy trống đi vài chỗ ngồi, vắng vài bạn
Biết rằng bạn đã lên Xanh (ở trong Nam gọi là vô bưng, miền Trung núi rừng trùng điệp gọi là lên Xanh, hay nói theo thời ấy là theo cách mạng)
Lớp của tôi trống lai rai nhưng rồi cũng lấp lại đầy chỗ (đời mà, có đi thì có đến)
Thời gian, cuộc sống, thế sự đẩy chúng ta về phía trước
Mỗi một người, muốn hay không muốn, được chọn hay phải chọn, thích hay không vừa ý, đều có chỗ ngồi của mình
Nói dễ hiểu đó là vị trí trong xã hội
Hay vai diễn của mình trong vở kịch dài của cuộc đời
Vì chỗ ngồi, có khi là một tấn bi kịch của sự tranh giành
Thời xưa hay bây giờ, vì chỗ ngồi, đã gây ra những cuộc chiến tranh tàn khốc
Ngồi nhầm chỗ hay ngồi không đúng chỗ cũng là một thảm kịch
Có những người lại suốt đời không có một chỗ ngồi, lửng lơ lạc loài không bến đậu
Tôi chỉ muốn một chỗ ngồi
Muôn thuở bên em, tình yêu của tôi
- 29. NHỮNG NGƯỜI ĐỘI MŨ
Khi ra đường đi xe hai bánh phải đội mũ bảo hiểm, đó là chuyện bắt buộc theo luật ở đây. Nếu không sẽ bị phạt
Đi bộ thì đội mũ kết hay để đầu trần cũng được
Lính ra trận thì phải đội mũ sắt ở văn phòng thì đội mũ lưỡi trai
Nhưng có nhiều người không muốn rời chiếc mũ
Ngay khi ở trong nhà hay tham dự một sự kiện lễ hội hay một buổi gặp gỡ nào đó trong một không gian kín
Vì sao?
Có nhiều lý do
- Đầu bị hói
- Tóc bạc không đều
- Tóc chưa nhuộm kịp bị chuyển màu
- Hoặc giấu một khiếm khuyết nào đó ở trên đầu
- Hay là trang phục bắt buộc của một đoàn thể, đơn vị
Nhưng cũng có nhiều người muốn làm ra vẻ khác , gọi chung là lập dị, hoặc cho có phong cách nghệ sĩ
Đội mũ hay không, là quyền mỗi người
Đội ở không gian nào và khi nào lại là chuyện khác
Hoặc đó là cái “gu” thời trang của mỗi người
Tôi thi,xin lỗi, không thích đội mũ
Tôi dị ứng với những người đội mũ trong các buổi họp mặt hay tiệc tùng
Hoặc đi vào nhà cũng không chịu bỏ cái mũ ra, tôi đếch chịu nổi cái kiểu đó
Tôi ghét sự che giấu giả tạo và làm dáng
Tôi yêu sự thật, quý trọng nguyên bản của mọi vật thể kể cả con người
Tôi tự hỏi: không biết khi làm tỉnh thì họ có đội mũ không?
- 30. ĐI GIỮA TRỜI SÀI GÒN TRONG MƯA PHÙN CỦA HUẾ
Bão đã qua ở miền Trung
Nhưng vẫn còn mưa khắp nước
Mưa Sài Gòn dai dẳng cơn mưa phùn
Như ở Huế
Hôm nay tôi đi giữa trời Sài Gòn
Cùng với cơn mưa phùn của Huế
Tôi nhớ những năm tháng ấy của tuổi Xuân
Ở con hẻm nhỏ đường xưa xa
Một buổi chiều mưa với mối tình lãng mạn
Khi chiến tranh chưa vào thành phố
Vẻ bình an mong manh như cuộc tình dễ vỡ
Cuộc tình buồn như cơn mưa phùn của cố hương
Người thanh niên với ước mơ tan nhu bọt sóng
Những cơn mưa qua suốt thời tuổi trẻ của tôi
Trầm lặng như nước dòng sông đang chảy
Thời của chúng tôi,
Những người trai rời bỏ quê nhà khi vừa hai mươi tuổi
Từ bỏ mộng mơ của ngày cắp sách
Tuổi trẻ của chúng tôi buồn như những cơn mưa phùn kéo dài năm tháng
Chúng tôi đã từng sống dưới tầng hầm của cuộc chiến
Trên những ngọn núi tiền tiêu
Ngày và đêm không ánh sáng
Những ngọn núi dài theo đất nước chúng tôi
Cuộc lưu đày của nhiều thế hệ
Chúng tôi có những mùa đông khốn khó của tuổi thanh xuân
Không biết ngày trở lại quê nhà
Hôm nay một ngày vào tháng mười ở Sài Gòn
Cơn mưa phùn bất chợt
(Chỉ là hoàn lưu của cơn bão đã đi qua miền Trung)
Tôi mới thấy phía chân trời
Ánh nắng của ngày mai tới
Và tôi vẫn còn
Với tôi giữa cuộc sống này
Vì có em, tình yêu của tôi
- 31. ĐỢI VÀ CHỜ
Ai cũng có một đôi lần trong đời
Chờ đợi
Rất nhiều cách chờ đợi
(Như tên phim “Một triệu kiểu chết miền viễn Tây – A Million Ways to Die in the West - nước Mỹ)
Cũng có cả triệu kiểu chở đợi
Hãy bắt đầu kiểu chờ đầu tiên
Em bé chờ ra khỏi lòng mẹ
Mẹ chờ con khôn lớn
Con chờ đến tuổi vào nhà trẻ
Chờ đến ngày đi học mẫu giáo
Chờ lúc trưởng thành
Chờ việc làm
Yêu đương trai gái
Chờ ngày đám hỏi, kết hôn
Rồi lại chờ sinh con
Cái vòng tuần hoàn như thế
Đi làm thì chờ cuối tháng lãnh lương
Không đi làm thì chờ hưu bổng
Không có hưu thì chờ con phát tiền tiêu
Không có chi cả thì chờ thời
(Như chờ sung rụng)
Yêu nhau hẹn hò thì phải chờ nhau
Chờ nhau không được có khi phải đợi nhau nhiều năm
(Như trường hợp tôi hơn nửa thế kỷ mới gặp được nàng và cưới nàng)
Dĩ nhiên là tôi yêu nàng và nàng vẫn còn yêu tôi, cuộc sống hai người không còn gì ràng buộc
Bây giờ thì tôi không còn chờ đợi nàng, chỉ là phải chịu đựng cơn hờn giận của nàng kéo dài cả tháng
Tôi gởi cho nàng một bông hồng yêu thích mỗi ngày
Nàng bảo phải đủ một triệu đóa mới hết giận
Tôi đặt hàng khắp thành phố rồi gởi một lần, chất đầy từ ngõ vào phòng của nàng
Khi nàng cười tôi năn nỉ xin nàng đừng có lần thứ hai vì tôi đã sạt nghiệp rồi
Đợi và chờ
Đó là thú vui của cuộc sống
Không thể không có được
Và cũng là nhu cầu của con người
Cần thiết như sự sống trên trái đất
Khi yêu và được yêu bởi một người
Đợi và chờ là niềm hạnh phúc
Mô Phật!
- 32. NGỒI QUÁN
Hết dịch rồi ta ra ngồi quán
Nhưng chưa bỏ cái vụ bịt mõm được
Mỗi người vì mọi người
Ta hưởng được một không gian tự do
Không khí cũng được tự do luân chuyển
Gió được tự do thổi nhiều chiều
Những con đường cũng được tự do đi lại khi rào chắn biến mất
Ta được đi siêu thị cuối tuần hay dạo chơi công viên ngày chủ nhật
Trẻ con bắt đầu năm học muộn
Buổi sáng lại tấp nập, kẹt xe
Cuộc sống sẽ trở lại bình thường
Rồi sẽ qua
Tưởng chừng khó vượt
Con người cũng có số phận của nó
Cuộc đời của nó
Chiến tranh thiên tai dịch bệnh
Đã xảy ra đang xảy ra và sẽ xảy ra
Đã qua đang qua và sẽ qua
Không thể khác
Mặt trời vẫn mọc vào buổi sáng
Và lặn mất vào đêm tối
Sáng và tối cũng theo không gian nơi sống của mỗi người
Mưa nơi này nhưng nắng ở nơi kia
Mỗi ngày vẫn quay tròn 24 tiếng
Không thể khác
Chỉ có tình yêu của tôi với nàng
Luôn luôn thủy chung
Không thể khác
Hôm nay được ra đường
Ngồi quán
Bạn ta, có đi vắng một vài
Nhưng cứ vui
Một thời đã qua
Mừng ngày mới tới
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét