Thứ Tư, 4 tháng 2, 2009

Ba bài thơ tình

Cao Thoại Châu
Vầng trăng nghi vấn


Mười năm trở lại bờ sông cũ
Ai sẽ thay người đứng đón tôi
Thấy một vầng trăng đầy nghi vấn
Lặng thinh tôi chẳng nói ra lời

Vầng trăng chỉ sáng trên sông nước
Không sẻ cùng tôi nửa tấm lòng
Sóng thì cứ chập chờn hư ảo
Rất lu mờ dù chưa được bao năm

Tất cả lờ mờ trong bóng đêm
Muốn nhận ra người phải lắng nghe trong gió
Nghe tiếng chân nào đi rất nhẹ
Tôi tin mình nhận ra tiếng chân quen

Mười năm những cát còn nguyên đấy
Hai tấm lòng còn một đợi nhau thôi
Tiếng thông reo không giống ngày xưa ấy
Lạnh lùng không hiểu cuộc chia tay

Mười năm mọi sự đầy nghi vấn
Cả vầng trăng không đáng để tôi tin
Rất im lặng chỗ ta ngồi năm ấy
Trăng thì hiền nhưng rất khéo nguỵ trang

Về đây có thể sẽ đi tìm
Nghi vấn về điều gọi là hạnh phúc
Nơi tạm trú của người yên ổn nhất
Tôi yên lòng, cứ thế lại lang thang!

25-12-08



NGUYỄN MIÊN THẢO
Em là cô gái dư hiền thục

Em là cô gái hay làm nũng
Cho nên lắm kẻ nói lời yêu
Khi em bỗng hoá thành ngọn gió
Bao chàng trai trẻ cứ liêu xiêu

Đôi khi em giả đò ngang ngược
Anh bỗng hoá thành con bướm say
Chờ khi em nói lời ngon ngọt
Anh về hút nhuỵ phấn vàng bay

Một ngày mấy bận em hờn dỗi
Anh cứ làm thinh không nói năng
Chờ khi con tim em yếu đuối
Anh mới làm thơ gửi trăng rằm

Nhiều khi em rất chi mềm yếu
Mỏng manh như là giọt sương mai
Chỉ hơi thở nhẹ là tan vỡ
Anh đành nín thở đợi ngày lên

Đôi khi em nói lời xa vắng
Là biết rằng em rất nhớ anh
Đôi khi anh nói lời xa cách
Là muốn em về em biết không?

Anh biết con tim em yếu đuối
Nên suốt đời em lắm khổ đau
Trái tim em vô cùng ấm áp
Cho nên lòng em luôn giá băng

Nhiều khi em vui như chim sáo
Là lúc anh vui đến nghẹn ngào
Có lúc em buồn như mây trắng
Anh ngồi sầu muộn đến nghìn sau

Em là cô gái dư hiền thục
Anh gã giang hồ hết chốn đi
Nhiều khi muốn về quê quán cũ
Sợ em phai dấu tuổi xuân thì

Em vẫn dịu hiền như cơn gió
Anh vẫn phiêu bồng như mây trôi
Hãy đợi chờ nhau dù muôn kiếp
Có ngày hai đứa sẽ chung đôi


VIÊM TỊNH

CHÂN ĐẤT


Anh làm kẻ hồ đồ đi chân đất

Mòn bao nhiêu sỏi đá cũng bất cần

Em liếc xéo xem như tuồng hát bội

Cợt thế gian, anh nung chảy kiếm cùn


Kiếm cùn dầm xuống tận ao sâu

Hoen rỉ loang tròn khúc kinh cầu

Thì ra chỉ còn câu tình ái

Đọng lại đáy tim anh... não cả lòng.


Ngày đầu năm 2009

Không có nhận xét nào: