Thứ Ba, 28 tháng 4, 2009

THƠ BỐN CÂU

THƯ KHÔNG GỞI


Trùng dương em mới gọi mùa
Trăng ngàn khơi dội sóng lùa kẽ tay
Tờ thư để trống bao ngày
Hiên sân quạnh một mình xoay xở buồn


KHÔNG

Thâm nhập cõi huyền cung
Lòng hữu vô một đóa
Tôi có một dòng sông
Không trôi về đâu cả


MỪNG XUÂN

Gởi chào cô vài câu thơ nhẹ
Gió mùa xuân sẽ ấm những ngày
Dặm ngàn như có bàn chân khẽ
Bước qua đây nâng chén rượu đầy


TỰ NHIÊN

Ôm bóng chờ trăng
Mai chiều ươm nụ
Sầu khuyết lại đầy
Tròn vòng sinh tử


THÁNH ĐỊA

Bờ bến trăng soi
Mây tràn qua lối
Tĩnh lặng một lời
Sáng loè đêm tối


LUÂN LƯU

Đời tôi là một con đường
Nên thương hay giận cũng thường như nhau
Đời tôi là một cây cầu
Đi qua đôi bận để sầu mấy khi


TRỐNG

trang giấy nằm nghe ý nghĩ
lời câm
không biết ngoài trời kia
mây trắng


NGUỒN

Cỏ cây sinh tự bao giờ
Vẫn miên man mọc bên bờ tịch nhiên
Có khi trái đất ngủ quên
Đại dương trở lại đất liền tìm sông


ĐỌC PHÁP BẢO ĐÀN KINH

Chúc hương bay tới Tào Khê
Lá rụng về cội cây thì về non
Ý lời trăm vạn ngã sông
Đất Trời chẳng có vô cùng có chi


GIỮA CHỢ

Giữa chợ hát cuồng ca
Ấm vui lòng kẻ sĩ
Trần gian triệu đóa hoa
Nở từ lòng mộ chí


Từ Hoài Tấn

Không có nhận xét nào: