LÀ KHI EM RA ĐI
Mùa mưa đến
San sẻ niềm cô độc với ai
Em lên cao nguyên
Lang thang cùng đám bụi đất đỏ
Buổi chiều về qua ngõ
Không nghe tiếng dương cầm
Vị mặn ở đầu lưỡi
Mưa và em
Đánh thức khoảng không vắng
Nỗi lặng im ngạt ngào
Tiếng âm vọng
Lời ai sửng ngất trên cao nguyên
Mùa bạt ngàn gọi
Chim xa
Rừng biệt mù
Hình bóng
Mùa mưa đến vẻ cô đơn sáng
Khung lụa trống
Ẩn hình một nỗi buồn
Không vẽ lên tiếng gọi
Người về chưa về chưa
Khi em đi xa
Mùa mưa cũng vừa đến
Yêu giấu lòng hiu quạnh sâu
VẺ ĐẸP CỦA MÊ LỘ
Không một ai từ chối đã từng lạc vào cõi hạnh phúc của mê lộ
Tình yêu – cuộc sống – sự nghiệp
Tôi đã từng đi ra đi vào cõi em
Hơi đau một chút nhưng sung sướng
Bởi vì em cứng và khô như cây
Nhưng đồng thời cũng mềm như cỏ
Không một ai phủ nhận đã từng một lần yêu
Một người nữ hoặc người nam nào đó giữa đám nhân loại đông đúc kia
Hơi đau một chút nhưng êm ái
Cho dù được yêu hay không được yêu cũng vậy
Không một ai trên cõi đời này lại không có những lúc cô đơn
Ngay cả khi đang hạnh phúc
Tự cảm thấy vui và buồn một mình cũng sướng như khi cùng với kẻ chung quanh
Chính là vẻ đẹp hằng cửu
Của mê lộ
TỪ HOÀI TẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét