Viết tặng con ngựa đua
Tặng tôi
những con ngựa đua hết thời
uể oải bước qua ngày thật chậm
thành phố buổi sớm mai nặc nồng bụi khói
ký ức cánh đồng ướp thơm mùi cỏ
và cuộc tình hoang dại thảo nguyên
bỗng dưng buồn nôn tiếng hý
có thể những con ngựa đua hết thời
đang cúi đầu đi xuyên suốt qua tôi
từ suy tưởng của ngày – ác mộng của đêm
đến lạc loài thân phận
sự dự báo cuối cùng mang hình hài ủ rũ
của những chiếc bờm rách nát
trên tấm lưng đời trần trụi
có thể những con ngựa già chạm vó thời gian
cũng hằn sâu nhiều vết roi bội bạc
đặc quánh lời tung hô ma mị
nhưng đừng buồn ngựa ơi !
dù bầu trời trên đầu không còn xanh
thảo nguyên ký ức úa vàng màu cỏ
ngày trôi thật chậm qua cơn đau
của những chiếc móng sắt…
Tặng tôi
những con ngựa đua hết thời
uể oải bước qua ngày thật chậm
thành phố buổi sớm mai nặc nồng bụi khói
ký ức cánh đồng ướp thơm mùi cỏ
và cuộc tình hoang dại thảo nguyên
bỗng dưng buồn nôn tiếng hý
có thể những con ngựa đua hết thời
đang cúi đầu đi xuyên suốt qua tôi
từ suy tưởng của ngày – ác mộng của đêm
đến lạc loài thân phận
sự dự báo cuối cùng mang hình hài ủ rũ
của những chiếc bờm rách nát
trên tấm lưng đời trần trụi
có thể những con ngựa già chạm vó thời gian
cũng hằn sâu nhiều vết roi bội bạc
đặc quánh lời tung hô ma mị
nhưng đừng buồn ngựa ơi !
dù bầu trời trên đầu không còn xanh
thảo nguyên ký ức úa vàng màu cỏ
ngày trôi thật chậm qua cơn đau
của những chiếc móng sắt…
Sài Gòn và cơn giông khô
nhiều khi anh thật nhớ em
dù biết chắc mình chỉ là chiếc đinh gỗ mục
bám hờ trên mảng đời đầy tham vọng
như những con chữ nguỵ trang nỗi buồn
trên lớp xiêm y loè loẹt của hư danh
hôm qua uống thật say bên giòng kênh đen
với những gã ăn mày từ tâm nhân loại
anh tự vuốt ve mặt mình
bằng những giọt nước mắt trong suốt
những ngón tay mòn bật máy lên
ngồi nhìn cái màn hình tinh thể lỏng
màu xanh- buồn nôn- say xỉn
những con chữ đi qua nhiều tần số
u mê- mệt nhoài- gian trá
Sài Gòn buổi chiều
bầm tím những cơn giông khô
và những con người nhếch nhác
nhiều khi anh thật nhớ em
để uống thật say
và ném tất cả những lời sáo rỗng
xuống giòng kênh lều bều rác rưởi
bầu trời nghèn nghẹn tiếng cười khan
của thằng bé đánh giày
cố cúi lưng thật thấp
đánh bóng mặt mình những giọt mồ hôi
nhiều khi anh thật nhớ em
dù biết chắc mình chỉ là chiếc đinh gỗ mục
bám hờ trên mảng đời đầy tham vọng
như những con chữ nguỵ trang nỗi buồn
trên lớp xiêm y loè loẹt của hư danh
hôm qua uống thật say bên giòng kênh đen
với những gã ăn mày từ tâm nhân loại
anh tự vuốt ve mặt mình
bằng những giọt nước mắt trong suốt
những ngón tay mòn bật máy lên
ngồi nhìn cái màn hình tinh thể lỏng
màu xanh- buồn nôn- say xỉn
những con chữ đi qua nhiều tần số
u mê- mệt nhoài- gian trá
Sài Gòn buổi chiều
bầm tím những cơn giông khô
và những con người nhếch nhác
nhiều khi anh thật nhớ em
để uống thật say
và ném tất cả những lời sáo rỗng
xuống giòng kênh lều bều rác rưởi
bầu trời nghèn nghẹn tiếng cười khan
của thằng bé đánh giày
cố cúi lưng thật thấp
đánh bóng mặt mình những giọt mồ hôi
NGUYÊN QUÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét