Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Thơ Trần Hữu Dũng

KHÔNG BAO GIỜ BÁO TRƯỚC

Những người đàn bà đi qua đời tôi
Không bao giờ báo trước
Họ đi xuyên qua thân thể/tâm hồn tôi
Những lời yêu thương, những vuốt ve, những mùi hương
Để lại vô vàn dấu vết, lỗ chỗ kỷ niệm
Họ hiện ra tinh khôi như mặt trời rực rỡ
Lại vội vàng biến mất như chim trời, cá nước.


BIỂN

Vòng tay ôm ấp, vỗ về
Từng đêm ru bao lời huyền hoặc
Một hôm trái tính

Biển thịnh nộ
Nhấn chìm mọi thứ
Linh hồn biển hoang dại

Mê đắm trôi dạt
Áp tai vào vỏ óc trên bãi tắm

Còn nghe u u tiếng khóc than…

Không có nhận xét nào: