Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Thơ Lê Văn Hiếu

Blogger: Một bạn thơ vừa gửi đến mấy bài thơ. Mời quý thân hữu cùng đọc

CON CHIM SẺ TRONG SÂN BỆNH VIỆN

Này chim sẻ ,
Nhảy nhót trong sân bệnh viện
Nhảy nhót bên nỗi buồn
Đầy những số phận.
Này chim sẻ,
Nhảy nhót trong vòng cung bệnh viện
Nơi không có hạt thóc

Không phải sân phơi – cánh đồng
Ở đó có những khuôn mặt rười rượi.
Thấp thoáng,
Bức tường trắng, chiếc áo blu trắng
Chim sẻ rơi không tiếng động,
Bước chân của người thăm nuôi, không tiếng động
Lặng lẽ nhấc bên lề bệnh viện.
Bước chân hy vọng Sẽ nhấc bay về với phận người Se
̃ ngã khụy xuống lằn số mệnh.
Này chim sẻ
Ríu ran bài ca hy vọng
Lặng lẽ bay,
Lặng lẽ rơi.
Và cất cánh nhỏ nhoi lao ra ngoài bệnh viện.


GẶP ĐỒNG HƯƠNG TRÊN THÀNH PHỐ LẠ

Lững thững giữa thành phố lạ
Ngác ngơ chỉ một mình ta
Vô quán gọi vài cốc rượu
Đánh lừa cái nỗi bơ vơ.
Gặp anh xe ôm –đụng chén
Nào hay đụng phải người mình.
Gặp em vé số –chạm mặt
Nào ngờ chạm tiếng quê hương.
Xót xa ngậm thêm vài ngụm
Nghe cay đắng điếc cả hồn
Lời rao cô gái hoa quả
Nghe buồn-chạy dọc sống lưng.
Nghe vui những bàn chân cứng
Dọc ngang ở mọi ngả dường
Ta không một mình một bóng
Bạn ta chẳng phải cô đơn.


MẠCH SỐNG

Trong lúc tôi làm thơ.
Người hàng xóm ngồi tắm chó-thoáng bâng quơ nghĩ về người chồng bị bệnh nằm liệt của đôi ba năm trước.Người hàng xóm khác,nằm hát những bài ca buồn,thầm tưởng về thời xuân sắc,một thời trăng hoa,mà nàng là một cô gái đẹp lộng lẫy.
Và, cụ già trước mặt, tóc đã pha màu cước,tưới những chậu hoa,rồi tỉa tót,ngầm tạo những dáng thế cuộc đời,những thế cây là thế cuộc,có lẽ ông dày trải nghiệm,khuôn mặt ông trầm ngâm.

*Trong lúc tôi làm thơ.
Con chó nằm phơi lông,người đàn bà kia đã lặng im lời hát,có lẽ nàng đã trùm chăn và đã ngủ.Cụ già ngồi uống trà,lắng nghe chim hót,cuồng vọng nghe tiếng lọc của ban mai tinh khiết.

*Trong lúc tôi làm thơ .
Bài thơ chưa xong đã quá nửa ngày,mặt trời sắp treo trên đầu cây sân trước.Nhà bên đã ráo khô thoáng sạch,người đàn bà ấy ngồi buồn như khóc.cô hàng xóm kia vừa thức,lại cất lên tiếng hát bên nồi cơm đang sôi.cụ già hết đứng lại ngồi,ngắm nhìn và tỉa tót.

*Trong lúc tôi làm thơ.
Mọi chiều sống chung quanh tôi trở nên cô độc…

LÊ VĂN HIẾU

Không có nhận xét nào: