BUỔI TRƯA TRÊN TÒA CAO ỐC
Tôi thường mơ về một thế giới trong sáng
Sau khung kính trên tòa nhà cao ốc
Nhìn xuống phía dưới đường
Dòng người dòng xe như dòng đời tuôn chảy không dứt
Đi đâu về đâu
Những chiếc lá vàng rụng xuống những chiếc lá xanh mọc lên
Bao nhiêu mùa bao nhiêu thời gian qua
Thế giới vẫn còn bị nhiễm khuẩn
Ngày lại ngày cũng giống như sự thật vẫn phơi bày từng giây phút
Sự thật là thế giới vẫn không ngừng đổi thay
Không ngừng mơ
Về một thời kỳ trong sáng không có trong niên lịch
NGÀY NÓNG CỦA THÁNG BA
Tháng ba mặt trời phơi lộ hết nhan sắc
Đêm đi vắng rất lâu
Cuối hẻm nhỏ có người đàn bà xõa tóc quạt thành gió
Tà áo bần bật
Ngày dài ngoằng hơi thở sốt
Khi đi qua một thoáng ngơ ngác nhìn
Cảnh tượng giữa tháng
Rủ em vào trú một bóng râm
Vệ đường bốc khói
Ngửi hơi hám em quên buổi trưa giữa tháng ba
Ngày cũng biệt dạng
MỘT NƠI TẠM THỜI ĐỂ TỎ TÌNH
Tôi tưởng tượng ra một chút mùa đông khi hôn em dưới tàng cây góc đường nhỏ hẹp ngày thành phố tung tóe nắng
Em giấu kín bàn tay búp măng tuổi thơ nhỏ nhắn hiền dịu xinh đẹp làm người ta chết ngất mấy tầng
Không có em làm sao buổi sáng nay thức dậy trong khi tập thể dục vừa gửi một chùm tin nhắn hẹn hò
Ở dưới tờ lịch mới tháng hai âm vẫn còn hơi hướm mùa xuân sao tưởng như mùa hè nắng dữ quá
Tôi bước ra đường tôi chạy xuống phố có chút ngân vang trên con đường tôi đi hinh như có ai đó hát đuổi theo tưởng chừng như không dứt
Ừ rồi thế nào tôi cũng sẽ được gặp em nơi ấy là nơi đã hẹn hay nơi nào cũng được như tôi tưởng tượng ra trong một ngày mới khởi đầu và chào đón mùa hè sẽ quay trở lại
Những con đường nội thành lóe sáng nắng tháng ba khó tìm nơi trú ẩn cho đôi ta giữa hai hàng cây trọc đầu chịu trận
Hôn em đi và chờ đến mùa sau
TỪ HOÀI TẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét