Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

NHÀ THƠ

PHẠM NGỌC LƯ

ĐÃ QUA ĐỜI VÀO TỐI THỨ SÁU, 26.5.2017 TẠI ĐÀ NẴNG
HƯỞNG THỌ 71 TUỔI. NHÀ THƠ SẼ ĐƯỢC ĐƯA VỀ MAI TÁNG 
TẠI QUÊ NHÀ PHÚ VANG, HUẾ  VÀO NGÀY 31.5.2017

Xin chia buồn cùng chị Quý và gia đình.
Nguyện cầu linh hồn người quá cố
sớm yên nghỉ nơi cõi vĩnh hằng.


Trần Huiền Ân   Trương Vũ   Đỗ Hồng Ngọc   Lữ Kiều   Lê Phương Nguyên  Hải Phương   Trần Hoài Thư    Phạm Văn Nhàn   Võ Tấn Khanh   Lữ Quỳnh
Phạm Nhuận   Nguyên Minh   Cao Thoại Châu   Nguyễn Quốc Thái   Quan San

Thành Tôn   Luân Hoán   Trần Doãn Nho   Hoàng Lộc   Nguyễn Trọng Khôi Nguyễn Xuân Thiệp   Khuất Đẩu & Huyền Chiêu   Từ Hoài Tấn   Lê Văn Thiện  Bắc Phong Huỳnh Ái Tông  Nguyễn Miên Thảo  Viêm Tịnh  Võ Chân Cửu  Hạ Đình Thao  Lãm Thúy  Trần Thị Nguyệt Mai    Nguyễn Quang Chơn   Duyên & Tùng


Nguyễn Sông Ba   Lê Ký Thương   Đặng Kim Côn   Hoàng Xuân Sơn    Thu Vàng   Nguyễn Thị Thanh Bình      Hoàng Thị Bích Ti      Nguyễn Minh Nữu Thân Trọng Sơn   Nguyễn Lệ Uyên    Nguyễn Âu Hồng     Hà Thúc Sinh Lê Văn Trung   Ngô Phan Lưu     Nguyễn Dương Quang   Nguyễn Hòa 

Đỗ Trường   Mai Quang   Nguyễn Đức Nhơn   Văn Công Lê   Gia Nguyễn

 Tôn Nữ Thu Dung   Nguyễn Thị Khánh Minh   Trần Bang Thạch   Triều Hạnh Lương Thư Trung     Phan Xuân Sinh   Cái Trọng Ty  Tô Thẩm Huy
   Trần Phù Thế   Nguyễn Thanh Châu   Phan Ni Tấn   Hoài Ziang Duy
Đoàn Văn Khánh   Trương Văn Dân & Elena   Phạm Cao Hoàng & Cúc Hoa
Mang Viên Long   Thúy Phương   Trần Yên Hòa   Huỳnh Hữu Võ   Tô Duy Thạch 

_____________________________________________________


PHẠM NGỌC LƯ

Nhà thơ Phạm Ngọc Lư (1946-2017)


Tên thật Phạm Ngọc Lư, bút hiệu khác Phạm Triều Nghi. Sinh năm 1946 (Bính Tuất) ở Vinh Xuân, huyện Phú Vang, tỉnhThừa Thiên. Nơi ông sinh là một làng nhỏ vùng duyên hải cách thành phố Huế khoảng 30 cây số về hướng Ðông Nam. Ngay từ thuở ấu thơ, Phạm Ngọc Lư đã được cha và người bác truyền dạy chữ Hán.
Ông là cựu học sinh Quốc Học, sinh viên Viện Hán học và Ðại học Văn Khoa Huế. Sau khi tốt nghiệp sư phạm Qui Nhơn, ông về dạy học ở Tuy Hòa. Năm sau, 1968, theo lệnh động viên ông nhập ngũ khóa 5/68 Sĩ quan trừ bị Thủ Ðức. Sau 9 tuần ở quân trường, ông lại được biệt phái trở về ngành giáo dục. Bắt đầu viết năm học đệ tứ. Có bài trên các nguyệt san, tạp chí Nghệ Thuật, Văn, Bách Khoa, Trình Bày, Khởi Hành, Ý Thức, Tuổi Ngọc…
Tác phẩm đã xuất bản:
ĐAN TÂM (Thư Ấn quán 2004)
MÂY NỔI (tự in 2007)
Sau năm 1975, Phạm Ngọc Lư bỏ nghề dạy học. Từ đây, hoàn cảnh, xã hội đã đẩy Phạm Ngọc Lư phiêu bạt nhiều nơi, có những lúc cuộc sống, tâm hồn tuyệt vọng, tưởng chừng ông đã đoạn tuyệt với thi ca. Nhưng rồi chính nó lại là điểm tựa, giúp ông vượt qua những đắng cay, tủi nhục ấy. Và Ðà Nẵng mới là nơi hội tụ, điểm dừng chân cuối, không chỉ riêng ông, mà còn của nhiều thi nhân lỡ bước khác. Gần đây có tin Phạm Ngọc Lư bị bệnh. Chúng ta cầu chúc ông sớm bình phục.

Nghĩ về nhà thơ Phạm Ngọc Lư, Cung Tích Biền viết: Ông xuất hiện khá sớm trên văn đàn Miền Nam, trước 1975, qua các tập san văn chương; trong dòng văn học phóng khoát, bay bổng. Thơ buổi này? Là của nửa lãng mạn, và nửa kia của Lửa, trong đấu tranh sống còn. Mỗi tâm thức là nghìn gạn hỏi về phận người trong một Việt Nam phân ly Bắc-Nam. Một Việt Nam bị cuộc chiến ác liệt, vừa của bom đạn máu lửa vừa của ý thức hệ thù nghịch. Nó thách thức và ngăn cách toàn triệt với hạnh phúc; lại rất gần gũi trong ý nghĩa lưu đày.

Nhưng đây cũng là thời kỳ may mắn cho những ai làm văn học nghệ thuật, đương nhiên là ở Miền Nam. Vì cái thực tế nơi đây, là đầy rẫy rủi ro lại phong phú những mong chờ. Rất nhiều cảm thán về thân phận nhưng cũng thừa những nụ cười về nghịch lý đời thường. Và, vì họ được sống, được làm Người Sáng tạo, trong một môi trường tự do. Có nghìn tự do lựa chọn. Có biển tư tưởng để tương phùng. Và trên hết, từ một thế giới rộng mở, đa dạng, sầm uất những phát biểu, họ tồn tại trong đầy đủ ý nghĩa của Tồn Tại. Phạm Ngọc Lư là một Ðóa Hoa, trong vườn hoa sắc màu hoằng viễn này.

Hồi ấy, hơn ba mươi lăm năm trước, tôi đọc thơ Lư mà chưa hề có dịp gặp mặt. Cứ nghĩ, anh là một người giàu trầm tư, vừa sống vừa phiêu bồng thấy ra:

Ngàn sau hồn chữ rêu phong
Miên man thiên địa… tấc lòng du du…
Phạm Ngọc Lư

Năm 2008, gặp Phạm Ngọc Lư ở Ðà Nẵng, Cung Tích Biền ghi nhận: Một làn da trắng lấm tấm bụi phong trần. Một khuôn mặt xương xương khắc khổ. Một giọng nói mềm của Huế. Một thân người mảnh mai. Duy đôi mắt sáng, một vầng sáng đã xám đậm những rêu đời. Ðó là chân dung Nhà thơ Phạm Ngọc Lư. Tôi cũng rất mừng là anh còn sáng tác. Và cái tốt đẹp trên cùng, là anh còn giữ được chừng mực cái tinh túy Chính-Mình.

Phạm Ngọc Lư, qua thời cuộc thăng trầm, làm thân phiêu dạt, nhưng không hóa ra bọt bèo. Mà anh đã minh triết nhận ra cái Tính Lý của cuộc Sinh – Diệt:

Đất đá thở ra mùi u uất
Bốn bề hun hút rợn màu tang
Ai chết quanh đây mà cú rúc
Mà cơn gió lạnh réo hồn oan
Ai trong muôn dặm không về nữa
Cố lý mười năm mộng bẽ bàng
Cố lý hành – Phạm Ngọc Lư

(Bài viết của NGUYỄN & BẠN HỮU
Nguồn: Báo Trẻ online)

phamcaohoang.blogspot.com

Không có nhận xét nào: