- 38. NGÀY ÊM ĐỀM Ở HUẾ
Đó là những ngày nàng trở lại từ nơi xa
Tôi đã chờ đợi nàng nhiều năm
Để được hôn nàng nơi ga đến
Quê nhà và tuổi thơ của chúng tôi
Những tháng năm đẹp đẩu đời
Nơi chúng tôi bắt đầu yêu nhau
Dưới một khung trời thơ mộng của những câu chuyện cổ tích
Huế của những năm sáumươi thế kỷ trước, những giỏ hoa tình ái lãng mạn của những chàng trai thiếu nữ yêu nhau vượt ra ngoài khuôn phép cổ kinh của bức tường thành lễ giáo
Những cuộc tình đẹp nhưng ngắn ngủi
Những năm ấy không kéo dài được lâu
Nàng đã chia tay thời con gái sớm
Tôi theo đuổi mộng giang hổ
Chúng tôi từ biệt nhau một cách tự nhiên
Và mỗi người một cuộc sống khác
Đất nước chúng tôi cũng bước qua một thời đại khác
Chúng tôi buộc phải xa nhau
Như ở hai hành tinh riêng biệt
Chúng tôi phải gởi lời yêu qua làn sóng âm khi được khi mất
Hôm nay nàng đã trở về
Và chúng tôi đã gặp được nhau
Tôi sẽ đưa nàng vô Thành Nội
Tôi với nàng sẽ không đóng giả Vua và Hoàng hậu sẽ không làm trò hề như thế
Chúng tôi đã có tình yêu với nhau
Chúng tôi đã là của nhau
Không cần phải đóng vai người khác
Những con đường phượng bay mát bóng thành rêu
Một chút mưa phùn tình tứ của đất trời nhè nhẹ cơn gió hơi se da thịt
Tôi sẽ hôn nàng giữa một ngày cuối thu nơi đất cũ
Một ngày Huế rất êm đềm
- 39. MỘT BUỔI SÁNG Ở SÀI GÒN
Tôi thường ra khỏi nhà vào buổi sáng rất sớm
Không phải tập thể dục
Tôi thèm không khí buổi sáng
Có ít bụi nhưng vẫn trong lành
Vì cuộc sống thường ngày chưa thức giấc
Chưa phã vào không gian làn khí độc
Những chiếc lá non còn ướt sương đêm
Con đường buổi sáng còn mới mẻ chưa nhuốm bụi
Tôi hít thở không khí đầu ngày
Nhớ tới nụ hôn nàng khi thức dậy (thật ngọt ngào)
Nàng cùng tôi trải qua những cuộc phiêu lưu
Từ núi non cao đến bình nguyên rộng
Những nụ hôn bắt đầu một ngày
Trong những ngày không thể đẹp hơn
Để không thể nào quên
Hôm nay, chỉ là một buổi sáng
Ở Sài Gòn
Cũng là không gian ấy
Nhưng tôi nhớ nàng
- 40. ĐÀ LẠT
Khi qua khỏi đèo Prenn
Đã tới Đà Lạt
Núi đồi tươi đẹp những rừng thông liền kề
Ôi đất nước thân yêu này là của chúng tôi qua mấy nghìn năm
Vẫn được gìn vàng giữ ngọc
Đà Lạt xinh đẹp vì có em
Cùng tôi phiêu lạc vào cõi khác
Em là thiếu nữ xinh xắn của tôi
Em mới mười sáu tuổi
Tôi là chàng trai mười tám tuổi
Ngu ngơ vừa bước vào đời
Chào em thuyền mộng đã ra khơi
Chào em những môi hôn yêu dấu
Tôi đèo em trên chiếc xe máy cũ kỹ thuê của khách sạn
Qua những con đường
Lạ và quen
Đã quen dốc đồi của nhiều năm trước
Nhưng lạ là những tên đường
Tôi thường đi lạc
Phải nhắm hướng ngọn tháp của nhà thờ Con Gà để trở về Bờ Hồ
Loanh quanh qua Chợ Đêm
Hay tạm dừng ở Cà phê Tùng chụp vài tấm ảnh kỷ niệm (mặc dù không khí nay khác xưa nhiều)
Rời khỏi khu trung tâm tôi đưa nàng tới Thung Lũng Tình Yêu dầu biết đã qua tuổi hẹn hò
Nhưng đây là cõi thiên đường của Đà Lạt
Chúng tôi đã viết điều ước trên Đồi Mộng Mơ vào trang sử tích của cuộc tình
Ghi dấu cùng non xanh nước biếc
Cùng ngàn năm mây trắng bay
Trời Đà Lạt mưa phùn
Ấp thấp ở ngoài biển
Ngày dài ngoài khung cửa
Nhưng tôi mong đêm dài hơn vì có nàng
Chỉ là Đà Lạt ngày mưa ngày nắng
Cuộc gặp của tôi với nàng cũng chỉ giúp một khoảng thời gian dừng lại
Đà Lạt muôn đời vẫn là Đà Lạt
Sáng say hơi lạnh của núi rừng
Chiều tối cuộn mình trong chiếc áo ấm quanh năm
Đà Lạt yêu mến của tôi vẫn được yêu mến như thế
Tình yêu của tôi với nàng vẫn luôn luôn, mãi mãi, bất diệt
- 41. ĐÀ LẠT
(bis)
Mùa Thu, tôi trở lại sau nhiều chục năm, cùng Đà Lạt
Mưa phùn vào buổi chiều trên đồi thông
Thành phố phía dưới nhấp nhô nhà cửa đa sắc màu của cư dân
Rất ít hoặc không thấy màu xanh
Tất cả đã bị loại bỏ bởi sự xâm thực của cuộc sống
Những cánh rừng thông non chỉ mới được tái tạo
Vì vậy Đà Lạt có mưa lũ, có ngập lụt ở thành phố
Núi và rừng không thể xa nhau
Ngày và đêm phải gắn bó
Đà Lạt phải có những rừng thông mới là Đà Lạt
Tôi đi qua những ngọn đồi trọc đầu
Không còn cây cối
Cư dân mới đã lập những ngôi làng mới tên gọi mới
Đã không còn là Đà Lạt
Đồng nghĩa với những cơn lũ rừng vào mùa mưa sẽ cùng tai ườn giáng xuống
Đất không nở ra nhưng con người thì luôn sinh sôi từng giờ từng phút
Nhu cầu ăn ở phải mở rộng nơi mưu sinh là quy luật phát triển không thể khác không thể dừng lại
Đà Lạt đã khác
Và tôi đã khác
Chỉ có tình yêu của tôi với nàng
Vẫn là như thế - thuở năm xưa
- 42. SÀI GÒN CUỘC HẸN HÒ THÁNG MƯỜI MỘT
Nước rút ở Miền Tây
Bắt đầu mùa khô
Mưa dứt
Những con đường Miền Nam rợp màu xanh đồng ruộng
Tôi đi trên con đường trở lại vùng bưng biền xưa
Một thời khốn khó lang thang những nẻo vô vọng
Là khi Em đâu đó không thuộc thế giới này
Tưởng không bao giờ gặp lại
Một ngày tháng mười một
Năm đã cũ
Tôi trở về quê
Tôi ngồi ở Khu phố cổ
Từ nơi xa xôi
Nàng đã nhìn ra tôi
Trong một tấm hình trên mạng ảo
Và những lời nói đầu tiên được gởi từ phương xa
Giống như tiếng sét lưng trời
Vượt qua đại dương
Thức dậy những năm tháng cũ
Khi ấy tôi là gã học trò nhà quê
Nàng là tiểu thư nơi cửa Phủ
Nàng yêu tôi còn tôi chưa biết yêu
Nên nàng đêm nào cũng khóc
Tôi không biết tình yêu của nàng cho đến khi gặp lại
Tôi xin lỗi nàng vì tôi là tên nhà quê
Nên đã làm một mối tình thất lạc gần hết đời người
Tôi xin lỗi nàng bởi tôi là người thất bại - như cuộc đời tôi
Tôi xin lỗi nàng đầu muộn màng nhưng tôi đã được - tạ ơn trời đất - đã ban tặng mối tình lớn cuối đời
Sài Gòn tháng mười một
Mùa nắng đã bắt đầu
Tôi ngồi trước Nhà thờ Đức Bà
Tôi nhớ nàng
Và cuộc hẹn tháng mười một
Không phải là hình bóng năm xưa qua mạng ảo
Tôi đã gặp nàng
Đã ôm nàng trong tay
Đã có tuần trăng mật tuyệt vời
Sống lại tuổi mười lăm mười bảy
Nàng sẽ trở lại phương xa, chắc chắn như thế
Nhưng những cuộc hẹn của chúng tôi vào tháng mười một vẫn còn
Mỗi năm
Vì tình yêu của tôi với nàng không gì ngăn cách nữa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét