Bài số 11
BỐN BÀI THƠ ĐÙA VUI VIẾT KHI Ở KHÔNG
1.
NGÀY CHỦ NHẬT VỚI BẠN GIÀ
Rất đơn giản
Một tách cà phê đen không đường
Ngồi bên lề rất sớm
(Không phải “ngồi bên lề rất trái” của bạn NV)
Chưa có ai
Mọi người cần ngủ muộn cho sướng sau một tuần làm việc
Bạn già, bạn phải dậy sớm tập thể dục vì bạn sợ chết
Bạn cần sống lâu, càng lâu càng tốt
Để làm gì
Cũng không biết để làm gì
Không biết để làm gì
Vẫn có những ngày chủ nhật
Các bạn già hãy cùng tồn tại
Với những ngày chủ nhật không biết để làm gì
2.
THƠ GIẢ
Thơ giả chắc chắn là thơ không thiệt
Thơ như món đồ để trang sức
Thơ chúc tụng ca ngợi lấy lòng
Thơ thù tạc trong những buổi họp mặt
Thơ làm thuê cho ai đó để đọc trong một cuộc hội nghị
Nói chung là thơ làm với mục đích gì đó
Như thế là thơ giả
Chuyện không có gì ầm ỉ
Bây giờ là chuyện thường ngày ở xã ấp rồi
Con người còn giả được huống chi là ngôn ngữ
Đó là những chữ, những chữ và những chữ
Cũng bị bụi lấp qua thời gian
Như tôi vừa đọc đâu đó, tình cờ tag vào trang của tôi
Những câu thơ sáo rỗng ca ngợi tình yêu - đúng rồi nhưng gán cho nó một sứ mệnh là điều không thực tế
Nhiều vị vào “like” và tán dương
Thật là dễ chết và tạo ảo tưởng
Nhưng vì tác giả đó là “phái yếu”
Thôi kệ
Khen một tiếng cũng không hại sức khỏe
Có khi lại được mời ăn uống các kiểu
Nhưng với tôi đó là sự nhuốm bệnh về tâm thần
Vậy nên delete cho khỏe
Không nghĩ tới
“Thời của những kẻ giết người “ và âm mưu giết người !
Thơ giả là chuyện có thật
Nhưng không thể không công nhận sự tồn tại của nó
Bao nhiêu năm
Thật và giả vẫn được tranh cãi không có hồi kết
Lạy Chúa !
3.
CA NGỢI PHỤ NỮ
Những người phụ nữ cần phải được ca ngợi
Họ là một nửa thế giới (hiện nay chắc đã hơn rồi)
Họ sản sinh nhân loại
Họ duy trì nòi giống
Họ là vitamin cần thiết cho cuộc sống
Ta sống được nhờ vào bầu sữa của phụ nữ
qKhông phải mất tiền ta luôn được tiếp năng lượng mỗi ngày
Là bóng mát
Là vòng ôm dịu êm
Là hơi ẩm khuya trời
Là dịu dàng quyền rũ của da thịt
Là lời ru muôn thuở của một tình thương mãnh liệt
Là vô cùng của bài ngợi ca không bao giờ kết thúc
Là của nghìn năm bóng thiên thu
Ngợi ca không cùng phụ nữ
Mẹ của trần gian
Nhưng sẽ là vô nghĩa
Nếu thiếu đàn ông
để cùng tạo ra thế giới
4.
ẢO MỘNG
Những người bạn đàn bà của tôi chắc chắn là ngoài bảy mươi tuổi
Ở ngoài quê tôi ngày xưa là những bà cụ rồi
Lưng còng tóc bạc
Miệng nhai trầu móm mém vì răng cũng thưa nhiều
Bà ngoại tôi tới tuổi đó cũng chờ qua đời
Nhưng các bà ngoại bạn tôi bây giờ lại khác
Ngày ngày xuất hiện đều đặn trên những trang cộng đồng
Tóc đã nhuộm màu không đen thì vàng, đỏ, nâu hoặc mê -lăng-rê các kiểu
Nhưng tà áo dài cũng nhiều màu sắc như các bà đồng bóng trong các lễ hội đồng ngày xưa
Dĩ nhiên là không lắc mông lắc đầu mà được tạo dáng như những cô người mẫu trên sàn catwalk
Vì tôi có kết nối với quý bà ngoại nên hình ảnh được tag qua trang của tôi để chiêm ngưỡng
Nhưng không bao giờ tôi “like”
Vì tôi không được tự nhiên lắm, hơi mắc cỡ
Nhưng làm sao được
Đó là niềm vui của quý bà
Và nói chung phụ nữ già hay trẻ đều có nhu cầu khoe mình luôn luôn đẹp và muốn được nhiều lời khen, ca tụng
Đời mà, sống ảo chút có thiệt hại ai chi
Ảo mộng thôi mà
Tan rồi thì hết
OK thôi
Các bà ngoại vạn tuế !
Bài số 12
YAGI
YAGI ôi YAGI
Địa ngục không dành cho kẻ khác
Địa ngục cho chúng ta
Cơn cuồng nộ của thiên nhiên
Nhấn chìm con người vào nỗi khốn cùng tuyệt vọng
Nơi bình yên rẻo cao đã không còn
Một vùng bình nguyên của tang tóc
Khi con người xúc phạm thiên nhiên
Sự báo thù đã xảy ra khủng khiếp
Đã than khóc cho một thời chiến tranh
Đã đau đớn cho những ngày khổ nạn
Chiến địa tàn rồi thời gian khoả lấp
Nhưng chỉ năm phút thiên tai là mất mát ngàn đời
Lịch sử có ghi nhớ những ngày này
Đất và nước hòa tan niềm đau tận thế
Con người đi qua chắc chắn sẽ đi qua
Nhưng tháng ngày địa ngục đó không thể quên
YAGI ôi YAGI
Bài số 13
TỰ DO
Tôi ở trong bụng mẹ nhiều tháng chẳng biết tự do là gì
Tôi cũng không suy nghĩ về nó
Tôi không biết về nó
Khi tôi mở mắt chào đời
Tôi mới có tự do
Nhưng tôi chưa có trí khôn
Tôi hoàn toàn tự do trong vòng tay và hơi ấm của mẹ
Khi tôi lớn lên
Tự do của tôi được quy định bởi ngoại cảnh
Và của người khác
Kể cả khi yêu ai đó
Rõ ràng là tôi không còn tự do nữa
Vậy tự do là gì
Thật khó để định nghĩa
Tùy thuộc vào không gian thời gian
Hay suy nghĩ của con người
Tự do cần thiết và không cần thiết
Ông Mahatma Gandhi nói:
“Tự do không bao giờ là đắt đỏ. Nó là hơi thở của cuộc sống. Có điều gì con người lại không từ bỏ để được sống?“
Vì sự sống
Hãy mua lấy tự do
Bài số 14
THẬT VÀ GIẢ
Bạn có thể định nghĩa được thật và giả ?
Tôi tin là không bao giờ được
Cái này chỉ là sự chứng thực cho cái kia
Như đen với trắng để tạo ra sự khác biệt
Như bạn khi sinh ra là người nam
Bạn không thể trở thành người nữ (ngoại trừ bạn bị thay đổi giới tính lúc nào đó)
Chúa đã định vị ban ở cuộc đời này
Bạn phải làm tròn vai nếu không bị đứt gãy
Bạn đang trải qua cuộc đời mình như đang viết số phận của bạn đã được Chúa sắp xếp nếu là Chúa tạo ra
Bạn cũng đừng tức giận với những cuộc thi sắc đẹp ở chỗ này trong khi ở chỗ kìa bao nhiêu sinh linh đang lầm than đói khổ
Vì như thế bạn đã xúc phạm quyền năng của Đấng Tạo hóa mà bạn không được phép
Vào tháng mười khi mùa mưa ở đây chấm dứt, thì mùa mưa ngoài kìa mới bắt đầu
Nam và Bắc chỉ là sự phản chia địa lý, theo biến đổi của địa cầu
Nó vẫn chỉ là một dãi đất trong miền đất liền của trái đất, vùng lục địa cùng tồn tại với đại dương từ hàng triệu năm trước
Đừng hoài vọng về sự minh bạch hóa sự thật và làm rõ việc giả tạo bất cứ một vấn đề gì
Bởi bản thân sự việc đã tự nó có ý nghĩa đầy đủ
Tuy sự thật có thể được tạo ra bằng giả tạo, với giúp sức của công nghệ nhưng đã được công nhận là sự thật
Thật và giả
Đó là sự hiện hữu của cuộc sống con người
Luôn có trong mỗi hành vi
Bài số 15
TRĂNG RẰM Ở NGOẠI Ô
Bạn sẽ không nhìn được trăng rằm bao nhiêu năm qua sống trong thành phố chen chúc vật lộn với sinh nhai mỗi ngày
Bạn chỉ biết chiếc giường ngã lưng sau một ngày làm việc mệt nhọc
Bạn không nhớ gì rằm trăng hay trăng tròn vào đêm mười sáu âm lịch hàng tháng
Kể cả khi bạn ra định cư nước ngoài, ví dụ Mỹ chẳng hạn
Tôi sẽ không thấy được trăng rằm đêm nay
Là Tết Trung Thu
Nếu không bỏ nhà ở đô thị ra sống ở ven đô
Ở nơi vẫn còn là ấp xã đường sá bê tông ( cũng còn khá hơn đường đất đỏ).
Nhà ở thành phố, nói vui thôi, ở trong hẻm, nhà hộp sát nhau, khu lao động, đông người từ 5 giờ chiều, nhạc cải lương bất đầu trỗi dậy các kiểu
Tôi đi về, chịu đựng ba mươi năm ở đó, cho đến khi thoát ra ngoại ô
Tôi đã ở ngoại ô
Không còn đao xe ra mỗi cuối tuần để hít thở khí trời trong xanh
Tôi có nhiều thời gian vì đã nghỉ việc
Tôi đã ít lo âu cuộc sống vì tất cả đã yên bề
Tôi được nhàn nhã nhưng không được như cụ Nguyễn Công Trứ vui vẻ với mấy cô đào
Tôi muốn gặp bạn phải chạy xe trên 15 cây số lèo lách qua cà vạn người ta xe cộ (không có cách nào khác, ngoại trừ biết bay)
Nhưng hôm nay là rằm tháng tám
Tôi nhìn trăng ngoại ô từ khi xuất hiện lúc ngày chưa qua hết
Ảnh trăng vàng rực rỡ trên bầu trời đêm
Gác nhà cao tôi được nhìn trăng trọn vẹn
Bao nhiêu năm qua vẫn đồng hành cùng trái đất
Chỉ có những người như tôi đã quên
Khi ta đang sống với cuộc đời này
Tất cả mọi sự vật vẫn không thay đổi
Như trăng đêm nay
Vốn đã có từ vạn cổ
Ngài Lão Tử nói: Thiên trường địa cửu. Thiên địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ ki bất tự sinh, cố năng trường sinh.
Dịch: Trời dài, đất lâu. Trời đất sở dĩ dài lâu chính vì không sống cho mình, vì thế nên trường sinh.
Tạ ơn trăng rằm
Biết ơn cuộc sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét