Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2024

HẠO NHIÊN CA Từ bài số 21 đến 25

 Bài số 21


HẸN HÒ BÌNH THƯỜNG LÀ CHUYỆN CÓ THẬT 



Hẹn hò là chuyện có thật 

Không chỉ của những người yêu nhau 

Mà với những anh bạn già 

Mỗi sớm mai bên vỉa hè 

Quán cà phê với một bà nạ dòng vui vẻ 

(Dĩ nhiên là không anh nào dám yêu bà ấy cả

Vì trong túi mình chỉ đủ tiền trả ly cà phê - Thiệt tội!)

Những người đàn ông đã hết việc hay đã được xã hội cho về vườn 

Cần những cuộc hẹn 

Như thế 



Hẹn hò là chuyện có thật 

Đó là việc bình thường 

Vì không dành cho một ai 



Cũng như thời gian là sự đương nhiên 

Luôn trôi qua như dỏng chảy 

Như sông như biển luôn vận hành 

Vì đó là sự sống 



Hẹn hò là chuyện có thật 

Theo độ tuổi hình thái sẽ khác 

Tình yêu bắt đầu từ những cuộc hẹn hò 

Hôn nhân đôi lứa cũng bắt đầu từ buổi hẹn hò 

Không già không trẻ 

Hẹn hò là chuyện muôn đời của cõi nhân gian này 

Khi còn sự sống 


Ta còn hẹn hò 

Ta còn yêu 

Ta giữ mãi tình yêu 

Như cuộc sống 



Hãy cứ hẹn hò nhau 

Thời gian không chờ đợi 

Hãy cứ yêu cùng nhau 

Bởi tình yêu là vẻ đẹp của sự vĩnh cửu



Hẹn hò là chuyện có thật 

Không có gì phải suy nghĩ 

Không kể đến những cuộc hẹn với người yêu 

Mỗi người chúng ta luôn còn một buổi hẹn cuối cùng 

Của cuộc sống này.




Bài số 22


CÓ NGHE MÙA THU TRÊN MỌI NẺO ĐƯỜNG 




Rừng thu từng biếc chen hồng

Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn

Nguyễn Du

(“Truyện Kiều” 917 – 918)




Đã xa biệt kinh kỳ buổi ấy 

Dưới trời thơ mộng cũng mười năm 

Ảo trắng theo về nơi cửa Phủ

Ngây ngất tình chàng tuổi trẻ lang thang 


Một thời thơ dại rồi cũng mất 

Tang thương mấy khúc tuổi học đường 

Từ biệt tháng năm còn ngơ ngác 

Mắt nhìn vừa rướm lệ bi thương 


Yêu người trong một bữa thu sang 

Đi nhặt lá vàng rơi trên lối 

Mỗi chiếc lá là lời yêu em 

Vẫn muôn đời còn không dám nói 


Yêu người qua hết mùa ly loạn 

Mùa thu đã biệt tích phương người 

Nơi ấy không thu không vàng lá

Chỉ là mùa đông băng giá chốn xa xôi 


Yêu người một đời ta lận đận 

Hạnh phúc của người là hạnh phúc tôi 

Không có mùa thu nơi xứ sở 

Chỉ là thoáng hương bay lãng đãng giữa đất trời 


Có nghe mùa thu trên mọi nẻo đường 

Có phải mùa thu chỉ của riêng tôi 

Là mùa thu ấy không còn nữa 

Vẫn chỉ mùa thu trong ký ức thôi 



Có nghe mùa thu trên mọi nẻo đường 

Thì cuộc đời như thế như sông 

Thì như dòng nước không ngừng chảy 

Dù muôn năm nữa một tấm lòng 




Bài số 23



NƠI ẤY, MÙA THU CÒN CHÚT TƠ LÒNG VƯƠNG VẤN 



Ngày thu còn không phương ý 

Chiếc lá còn rơi trên đường 

Như nhắc mười năm hò hẹn 

Đàn ai lỡ đứt dây cung 


Ta về bữa ấy vàng thu 

Gượng cười một thời tan nát 

Bóng người khuất lối sương mù 

Ai đem bài tình ca đi mất 


Ta về bữa ấy bên sông 

Đò không đưa người bến vắng 

Quán nước bà lão ngồi ngáp gió bâng khuâng 

Chén trà nguội chờ người nhiều năm tháng 


Ta về buổi ấy cũng như 

Có là hình hay là bóng 

Ngày mai dù nắng hay mưa 

Cũng là rêu rong ảo mộng 


Ngày thu đã về phương ý 

Không có mùa thu phương này 

Ta về hay không về nữa 

Thu trời đất vẫn vòng xoay 


Đã đi thì nhớ thương rồi 

Khi về lại thêm thương nhớ 

Không đi không về nữa thì thôi 

Ngày tháng cũng không mùa để đợi 


Khi mùa thu tới tha phương 

Tôi nghe tiếng lá rụng trên đường 

Tôi nghe mộng đời qua như gió 

Sao lòng còn chút tơ vương 

Về nơi ấy 



Bài số 24


Ý TƯỞNG VÀO NGÀY THỨ SÁU 


Tặng Trương Văn Tri



Mỗi tuần chỉ có một ngày thứ sáu 

Nhưng đó là ngày vĩ đại nhẹ nhàng rất đáng mong chờ 

Ngày nhớ ơn Chúa đã tạo sinh người nam và người nữ 

Đề tạo ra loài người 

Ngày khổ nạn của Chúa vác thập tự lên núi Sọ chịu đóng đinh, chịu chết và phục sinh ba ngày sau đó, để cứu rỗi cả thế giới 

Ngày thứ sáu linh thiêng của Tuần lễ Thánh 


"Địa ngục là những người khác" (L'enfre, cest les autres/Hell is other people) là câu nói thời danh của triết gia Pháp Jean Paul Sartre trong vở kịch nhan đề Huis Clos (Cửa Đóng)

 Đó là thời tuổi trẻ của tôi còn mơ màng lầm lạc với hiện sinh chù nghĩa 

Địa ngục không phải là kẻ khác 

Đó là tấm gương phản chiếu cuộc đời ta 

Đừng hiểu sai ý tưởng của Sartre

Địa ngục, đó là sự giải thích phần u tối của ta, luôn hiện diện trong cuộc sống 

Hãy ra khỏi, đào thoát từ địa ngục của mình 

Nhìn vào mình như một sự thật 


Mỗi tuần chỉ có một ngày thứ sáu 

Để tri ân Đấng sáng tạo 

Cuộc đời không là địa ngục hay thiên đường 

Chỉ là chính nó 

Chính là ta 




Bài số 25


KHÚC THU ĐÔNG




Cũng qua hết, mùa thu

Dấu tàn phai, năm tháng 

Cửa thiên đường mịt mù 

Người đi rồi, một thoáng 


Mới ngày nào nơi ấy 

Tình nồng nàn như mơ 

Em là Em thuở ấy 

Buổi hẹn hò ban sơ


Khắc ghi lời em nói 

Về chung một mái nhà 

Hãy chờ ngày mai tới 

Cùng bước dưới giàn hoa


Tàn thu ngoài sân trước 

Dòng đời trôi vẫn trôi 

Sông bao giờ chảy ngược 

Trở lại nguồn xa xôi 


Những con đường hoa phượng 

Của buổi chiều nội kinh 

Vàng chiều soi đôi bóng 

Ghi dấu một mối tình


Một ngày trong cung cấm 

Triều xưa người lên ngôi 

Xiêm y cùng áo lộng 

Giang sơn động tiếng cười 


Thu sẽ tàn đông lại 

Thời gian là thời gian 

Người của ta, yêu mãi 

Cho hết cuộc phong trần 


Khi bước đi trên đường 

Sáng nay 

Nghe một con chim hót 

Trên hàng cây 

Lòng ta bỗng dưng say 

Niềm vui không mùa trong heo may 

Tình yêu ngày mới 






Không có nhận xét nào: