Bài số 16
THI SỸ, KẺ HỦY DIỆT
Thi sỹ, kẻ hủy diệt chữ
Để sáng tạo chữ
Như mỗi một ngày tôi bước đi
Đã lấy đi sự sống của những côn trùng con sâu cái kiến dưới bàn chân
Để khởi đi sự sống cho những loài khác
Như mỗi một ngày tôi làm thơ
Tôi mai táng ngôn ngữ trong nỗi vui người khai sáng cái mới lạ
Như mỗi đêm tôi đi ngủ
Và thức dậy vào sáng hôm sau
Bắt đầu một ngày mới
Như thời gian
Như dòng sông
Như đại dương
Không ngừng chảy
Như cuộc sống
Như cuộc đời
Như cuộc nhân sinh
Hữu hạn
Như trần gian
Như trái đất
Mải miết vòng quay
Như ngày
Như đêm
Vòng xoay vô hạn
Như mỗi ngày tôi vẫn làm thơ ca tụng tỉnh yêu
Bởi đó là cái Đẹp vĩnh cửu
Thi sỹ, kẻ hủy diệt thơ
Để tái sinh thơ
Đức Phật quán niệm về cái chết là con đường đưa đến sự bất tử
Bài số 17
KHÔNG MÙA
Sáng nay tôi thấy đường chân trời
Mùa mưa chưa hết
Những cơn bão lấp ló ngoài biển
Mặt trời vẫn bình thường lên
Như mọi ngày
Nhưng một ngày hôm nay được thấy mặt trời lên
Không còn những đám mây vây phủ
Đây chắc chắn là một ngày đẹp
Giữa mùa
Tôi được dự canh bạc của tháng năm
Lưng vốn đã cạn cho một quá khứ đen tối
Chỉ còn lại mấy đồng
Cho cuộc chơi cuối
Tôi vốn được sinh ra dưới một ngôi sao tối
Hay thật ra không có ngôi sao nào cả
Đó là một cuộc đời lầm than
Trong sinh mệnh chung của thời đại
Niềm cô đơn như một số phận
Những thiên đường không phải là điều có thật
Chỉ để mơ và tưởng tượng, là nỗi vui mù câm, trong thế giới của sự vô tâm
Có người vừa vượt qua tôi
Như hơi gió thoảng
Và tôi cũng vừa nhận ra tôi
Không chuyển động
Như trời đất không mùa
Như Tâm không mùa
Ngài Lão Tử nói :
““Thời gian là thứ được tạo ra. Nói ‘Tôi không có thời gian’, giống như nói, ‘Tôi không muốn’.”
“Khi không có ham muốn, vạn vật đều bình an.”
Bài số 18
CHÚT LÒNG CHO GIÓ TƠ VƯƠNG
Gió thổi từ sông gió về đâu
Mà lòng xa vắng khúc tơ sầu
Quan san ly biệt từ năm ấy
Hoa lá mấy mùa đã trước sau
Lời hẹn như cánh hoa ban sớm
Quên mất trong hoàng hôn phai màu
Dâu bể chỉ là điều xưa cũ
Bâng khuâng chi cho dạ quan hoài
Thiếu nữ cười trong bức tranh cổ
Chỉ là hương dấu của ngày xưa
Lẫy khúc đàn bài ca Cai Hạ
Chí lớn không thành ngàn năm gió thoảng mây đưa
Gió thổi từ sông không từ biển
Về quê áo bạc mấy phong trần
Kẻ sĩ còn chút lòng quyến luyến
Lẩn khuất bên bờ heo hút say
Gió còn không thổi nữa gió bay
Gió của đêm gió của ngày
Người của ngày xưa người năm ấy
Về không hay không về nữa, từ đây
Bài số 19
BUỒN GIÀ
Buồn không còn trẻ nữa
Buồn già
Và dĩ nhiên là một ngày nào đó buồn sẽ qua đời
Sẽ không còn tăm tích
Nhưng nếu cuộc đời không có buồn
Đâu còn ý nghĩa chi nữa
Buồn là sự phản ánh của niềm vui
Niềm xúc cảm của người
Nếu không có buồn vui
Người là gỗ đá vô tri
Tôi yêu nàng
Thường là buồn
Vì phải xa nhau
Và vì nàng hay ghen bóng ghen gió
Nhưng nàng nói ghen nhiều thì yêu nhiều
Tôi phải mặc nhiên chấp nhận điều đó
Tôi phải xem là “chuyện thường ngày ở huyện”
Hôm nay tôi nói với nàng
Buồn tôi nay đã già
Cần cho nó trẻ lại
Nàng hỏi vậy thì làm sao được
Tôi nói nàng phải trở về bên tôi
Chấm dứt những ngày xa nhau
Tôi sẽ hát bài “muôn thuở yêu người”
Không chỉ là “một thuở”
Buồn của tôi sẽ hết
Không già không trẻ
Chỉ có tình yêu thôi
Bài không số
TƯỞNG NIỆM CÁC THI SĨ
Kính gởi sư phụ Bùi Giáng
Anh Du Tử Lê
Nhân kỷ niệm ngày mất
Tôi không vĩnh biệt các ngài
Vì các ngài chưa chết
Các ngài vẫn sống trong lòng chúng tôi
Các ngài là thi sĩ
Đúng như sự tôn xưng vĩnh viễn của tên gọi
Các ngài là biểu tượng cái đẹp của nhân loại
Là tinh hoa của một thời đại
Được ghi nhớ và biết ơn
Của nhiều năm sau
Hãy xưng tụng các thi sĩ
Trong gần 8 tỷ người trên trái đất
Có khoảng không đến 1 triệu thi sĩ (?)
Hay có thể ít hơn
Vì không ai thống kê chuyện này cả
Thi ca vẫn là điều xa lạ với cuộc sống thường ngày ngoại trừ chỉ số chứng khoán từng ngày được theo dõi mới là điều quen thuộc
Thi ca dành cho những kẻ không bình thường, cho “người ở cõi trên”
Thi ca không tao ra được cuộc sống vật chất
Và thi sĩ chỉ là kẻ nghiệp dư, hay là chút hương hoa cho cuộc đời khốc liệt này
Vì vậy không một ai sinh ra để làm thơ, để trở thành thi sĩ
Hãy ca ngợi thi sĩ
Và thi ca bất tử của họ
Hãy ca ngợi thi sĩ
Bởi thi ca là ánh sáng
Bài số 20
Hai bài lục bát mới làm
BÀI CẢM TẠ ƠN NGƯỜI
Tháng mười có những đêm thâu
Với tôi cũng đã dãi dầu nắng mưa
Với người lòng dạ đẩy đưa
Chút tình thơ dại đã xưa xa rồi
Với tôi tượng đá còn ngồi
Chờ môi mắt ấy nụ cười nở bông
Với tôi buồn chín khô lòng
Cơn cuồng mộng đã theo dòng trôi xa
Chào tôi người giữa chiều tà
Ngỏ lời thâm tạ cõi ta bà này
HUẾ BUỒN MÀ CHI
Tặng anh HXS
Huế buồn chi buồn mà chi
Người đi thì mất không đi thì còn
Còn không ai biết không còn
Người đi bóng vẫn in dòng sông quê
Huế buồn chi nỗi u mê
Trâm năm có mấy lúc về một khi
Người đi người về buồn chi
Buồn quen thuộc thì tội chi mà buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét