Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2008

Thơ Hồ Hương Ngự

NHỮNG TIỂU KHÚC CỦA GÃ PHÙ THỦY



Số 1.

Ngựa đã dong qua suốt mùa đông
Người phụ nữ già trong hiệu sách cũ
Đôi mắt trên giá kệ
Có một cành hoa nằm lãng quên
nhắc lại niềm nhớ nhung của kẻ nọ

Gã làm xiếc đu bay
Không có khán giả

Ngựa đã dong qua và niềm cô đơn đến
Người họa sĩ già cầm cây cọ khô
Phiến màu ủ mùa đông giá lạnh

Tiếng vỗ tay ở cuối đường
Và cô gái tròn trĩnh bước tới
Nụ cười tròn như khuôn mặt
Giọng nói tròn như hình dáng cô
Nhưng chẳng có ai nơi này cả

Ngựa đã dong qua suốt mùa đông
Đứng ngó nhìn
Những linh hồn lạc


Số 2.

Em yêu
Khi ta năm mươi tuổi
Trong một căn nhà cuối hẻm
Bốn mươi mét vuông
Khúc tình ca của loài sâu bọ

Tháng Giêng sắp hết
Những cuộc vui như mây
Chén rượu chua ngày thường vẫn nhắp
Gã lữ hành cô độc hay cười sang sảng giữa đêm khuya ngoài quán trọ
Sau một khúc tình ca buồn

Em yêu dấu
Lời nói em tròn trịa như quả cầu
Ném thẳng vào mặt anh
Sự phủ phàng của cuộc sống

Khi ta năm mươi tuổi
Ngồi một mình và buổi sáng trong căn nhà cuối hẻm
Ngậm que hương
Lễ tạ cuộc đời rất đáng sống

Ở trước sân nhà một cành lá non xanh vừa nhú giữa bồn cây
Tháng Giêng chưa qua
Bài tình ca vẫn còn khốc liệt


Số 3.

Người phương xa
Rất xa
Có đôi mắt đen tình tứ
Và nỗi buồn giấu trong cặp

Mỗi sớm mai nàng đến
Với một đóa hoa
Cài lên ngực kẻ phiêu lãng ngủ quên

Rất xa từ một phương ấy
Dòng sông thở dài
Dọc lề đừơng nàng vẫn đi từng ngày
Chữ nghĩa múa dịu dàng cùng làn tóc mượt

Rất xa, em yêu
Cuộc tình ta ngày nọ

Ngày nọ
Gã thư sinh đòi tự tử trong mắt em


Số 4.

Buổi sáng trầm buồn uống ly rượu phạt đàu ngày
Anh em và bè bạn vắng hoe
Điếu thuốc tư lự

Mùa hạ nực nồng
Trái tim hen trong lồng ngực

Kẻ tha phương thường có những khúc hát không vui
Hát loanh quanh với ngày tháng

Em cuối cùng đã đi
Không dấu vết

Buổi sáng ngồi như một hình bóng dỹ vãng
Thắp nén hương nỗi hoài niệm trắng


Số 5.

Hạt mưa lăn
Trên ngọn lá
Màu trắng trong
Giọt thủy tinh
Trong mái hiên
Ngôi nhà đổ
Rung rinh những cảnh đời

Tháng ba vừa đến cuối
Lời gọi mùa
Gió gọi mây
Và giông trở lại

Em cũng mới về
Tá áo trắng lem lấm bụi đỏ cao nguyên
Bàn chân tội nghiệp

Em đừng đi đừng đi
Sao vẫn đi
Em đừng đi đừng đi
Cho ta nuôi mãi nỗi chờ mong

Năm tháng ấy trên cao nguyên có gì không
Một mình hai buổi đi về những con dốc


Số 6.

Tiếng động gõ
Ngoài bức tường sự thật
Cuộc sống thực sự ở đâu
Những hồi còi tàu
Và những đường ray lao phía xa

Nỗi cô đơn của kẻ đứng đợi ở ga tàu

Người đã đến và đã đi
Chiếc vé cuộc đời
Mua từ kiếp trước

Có những con đường không đi về đâu
Dọc ngang rên phiến rộng
Tấm bản đồ cuộc sống ai vẽ những lằn ranh
Để tình yêu không vượt rào biên giới
Có những con đường không đi về đâu
Chạy lòng vòng trong tầm ngắm của nòng đại bác

Em đã đến và em đi
Nỗi cô đơn của kẻ đứng đợi ở ga tàu


Số …


1999
HỒ HƯƠNG NGỰ

Không có nhận xét nào: