Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Thơ Từ Hoài Tấn

Niềm cô quạnh khôn nguôi

Những con đường ôi những con đường không gặp một con đường nào cả
Sụ im lặng của ngọn lá nằm bên lề
Thinh không nghe gì tiếng hát âm âm u u
Bóng mây tan vào buổi xế

Em bước đi trên con đường này không gặp một con đường nào cả
Không gặp một ai
Không nghe một lời vang mù mù xiêu xiêu
Đội chiếc mũ trắng ra đi vào chặp tối

Ta ở trên con đường này không gặp một con đường nào cả
Ngày mùa thu ngai ngái mùi rơm xưa chốn nội đồng
Năm mười chin tuổi băng qua cơn lũ màu xanh ở phía đồng bằng ấy đã trở thành nỗi ám ảnh
Như một mũi tên lao vào hư vọng
Con đường dài không gặp một con đường nào cả



Công chức

Buổi sáng ngọ nguậy dậy
Vươn vai một lát
Rửa mặc súc miệng
Chải đầu
Ra ngồi ghế
Mang chiếc vớ
Mặc áo quần
Thắp hương bàn thờ ông địa
Lại nằm võng đu đưa một lát
Nghe tiếng rao xôi cúc ngoài hẻm
Bảy giờ sáng
Chuẩn bị đi làm
Đi làm đi làm
Không đi làm thì làm gì

TỪ HOÀI TẤN

1 nhận xét:

Hạ nhiên Thảo nói...

Ôm đàn hát khúc tình xưa
Trăng thơ dậy sóng tim vừa ngã nghiêng
Mưa trời nhỏ lệ triền miên
Người thương xa vắng biết tìm nơi đâu
Gió ơi ! xin gởi vài câu
Lỡ thương biển vắng thơ chiều ai trao
Đêm về nghe chút hư hao
Tóc em nhạt nắngnhuộm màu tương tư ...