Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

Thơ Nguyễn Lương Vỵ


Tuyệt mù địa tận

Tặng các em tôi
Và một trời thiếu niên lãng đãng…

I.
Đêm ngồi trông tuyệt mù địa tận
Ngơ ngác một mình lạnh thấu xương
Thở ra câu thơ mờ trong sương
Hít vào vũ trụ lung linh hát

Ba ngàn bông tái sinh kiếp khác
Ba ngàn đời lông bay quá xanh
Ba ngàn nguyệt rụng máu quá tanh
Ba ngàn âm chìm hương cố thổ

Đêm ngồi im không quên không nhớ
Núm hồng em nở đóa mộng đầu
Giọng hài nhi ré trong mưa sâu
Chim hót đầy trong chiều nắng cạn

Một chấm đỏ đỉnh ngày vô hạn
Một hạt huyền đáy khuya vô
Một tiếng gầm tịch mịch vừa rung
Một tiếng than ai vừa chạm khẽ…

II.
Đêm ngồi im gặp mình lặng lẽ
Âm vút lên xé cụm mây vàng
Mây như lụa hư không lang thang
Rồi tan biến giữa hàng mộ gió

Ta gọi mình trúc tre đầu ngõ
Lóng xương mây xanh quá ngất ngây
Trời niên thiếu quá nhiều chim bay
Âm xanh mượt rụng đầy mái tóc

Đêm ngồi im đất trồi lên khóc
Âm xanh câm bén gót đại ngàn
Trời niên thiếu hiểu rồi tan hoang
Chiếc bình vôi trở mình trong miểu

Mình gọi ta rừng lau chết yểu
Tội cho viên sỏi nhỏ mồ côi
Tội cho con suối khô nhớ đồi
Tội cho mình với ta đối bóng…

III.
Đêm ngồi im nghe ma đưa võng
Hồn rêu khua theo nắng mênh mông
Bụi ớt đau theo mưa tàn đông
Tiếng chó sủa mọc đầy trong ngực

Ta gọi mình âm xanh nở rực
Rất thẳm rất sâu và rất tinh
Trời niên thiếu hú ngút điêu linh
Rừng lạc giọng đáp lời nắng cũ

Đêm ngồi im sầu ngây gót ngựa
Đá vang theo viễn xứ quay về
Hồn bạch lạp thắp lên cuồng mê
Chảy thấm xuống luống cày đỏ máu

Mình gọi ta tiếng chim bờ dậu
Hót xanh sương lá nở trầm đàn
Lá chớp mắt ôi đẹp nát tan
Biết tìm đâu trong hơi thở cuối…

IV.
Đêm ngồi im đếm trời không tuổi
Đất không tên đắm đuối ly kỳ
Ly bôi uống cháy hết biệt ly
Ly hận nhai kiếp người khốc liệt

Ta gọi người xưa sau chẳng biết
Tuyết băng reo đáy huyệt xanh ngời
Huyệt xanh nữa cho xanh hết lời
Cơn cháy khát bừng sôi giọng nói

Đêm ngồi im đếm sao không hỏi
Không đáp lời dẫu biết tri âm
Vũ trụ câm như hạt cát câm
Câm nín hết tuyệt mù địa tận

Người gọi ta ngọt bùi cay đắng
Đời trầm luân huyết ngấm mấy phen
Cỏ khóc ngất đưa ma thổi kèn
Cây khóc điên nhớ trời thu cũ…

V.
Đêm ngồi im ngó đời khô máu
Máu bi ai trên những chuyến tàu
Tàu không bánh nghiến răng vút mau
Chẳng biết về đâu âm chớp tắt

Ta gọi người lạnh như dấu sắc
Dấu huyền bay theo dấu tháng năm
Dấu hỏi ngã dấu nặng mất tăm
Trơ ngọn bấc bầm đen thế kỷ

Đêm ngồi im ngó đời khô tủy
Lóng xương mây ngựa hí trên đồi
Nhà quê đó quê nhà chết trôi
Hồn ta đó chẳng cần nhớ nữa

Người gọi ta nghẹn ngào búp lửa
Dấu sơ xưa tro ủ ngún hoài
Mặt trời lịm chết trên vồng khoai
Cánh bướm nhỏ chập chờn nhớ bạn…

VI.
Đêm ngồi trông tuyệt mù địa tận
Ngấn nước xanh hay ngấn lệ xanh
Hay đỉnh sọ ướt đàn vô thanh
Mưa vô sắc thâm tình vuốt mặt

Ai vừa hát rất trầm trong đất
Ai vừa ca rất bổng trên mây
Ai vừa chết rất tím bên nầy
Ai vừa sanh rất hồng bên nọ

Đêm ngồi im thấy trời đứng ngọ
Thấy đất nghiêng núi lở biển trào
Chim không hót nữa trên cành cao
Đời không ồn nữa dưới nắng quái

Gió vang bóng sắc màu xa ngái
Gió rung chuông đầu bãi cuối bờ
Gió lang thang lượm vài câu thơ
Gió chết lặng bên rìa vũ trụ…

VII.
Đêm ngồi im ú ớ chiêm bao
Giật mình nghe gà gáy bên rào
Phủi mộng đứng lên vào thăm mẹ
Đang chìm trong cơn hôn mê sâu

Mẹ ơi con đã về bên mẹ
Tóc trắng thương tâm tóc bạc màu
Mẹ ráng hít sâu thêm chút nữa
Để con nhìn mẹ thưa đôi câu

Để con ôm mẹ chia hơi ấm
Sớt chút lầm than của kiếp người
Đời vốn lao lung vì quá chật
Thời mạt thế tàn cũng vậy thôi

Nắng rưng rưng trên những nấm mồ
Hồn ta đùn những nấm hư vô
Chiêm bao đâu hẳn là không thật
Chép lại đôi câu bỗng sững sờ…

Quán Rường, 06.2010
(Những ngày chăm sóc Mẹ ở quê)

Không có nhận xét nào: