Nhà văn Võ Hồng ký tặng sách - Ảnh: V.T. |
Mùa hè năm 1995 là một mùa hè khó khăn đối với tôi. Từ Nha Trang, thầy Võ Hồng gửi vào một lá thư dài, sẻ chia và an ủi. Cầm lá thư của thầy, nhìn vào góc trái ở đầu trang, bao giờ cũng gặp một bông hoa với vài chiếc lá cách điệu do chính tay thầy vẽ bằng bút chì màu. Khi thì một đóa hồng. Khi một chùm hoa cúc. Khi lại một nhành lan. Để đem thêm một niềm vui cho người nhận thư – như thầy thường bảo.
Bên trong lá thư
lần ấy còn kèm theo một phong bì nhỏ xíu dán kín. Phía ngoài thầy
ghi: đây là hạt hoa bươm bướm, em tìm chỗ đất trống, lấy que xoi
từng lỗ nhỏ gieo hạt vào, hằng ngày trông chừng tưới nước, tháng sau
sẽ có hoa.
Tôi biết đây là
thuốc thầy gửi cho tôi. Và tôi làm theo lời thầy dặn. Trên sân
thượng trước phòng làm việc có một bồn hoa, những ngày căng thẳng và
mệt mỏi tôi bỏ bê chẳng thiết gì chăm sóc. Bây giờ tôi xới đất, gieo
hạt và chiều chiều ngồi một mình chờ hạt nẩy mầm. Quả như thầy nói,
chỉ mấy ngày sau những mầm xanh bé tí đã nhú ra và lớn dần lên. Chờ
hơn tháng nữa là hoa nở kín bồn, một màu vàng dịu làm mát lòng giữa
mùa hè nóng bỏng. Cái màu hoa mà tôi chỉ gặp bâng quơ trong tiểu
thuyết của thầy hay lơ đãng bên những bậc thang dẫn lên phòng văn
trong ngôi nhà 51 đường Hồng Bàng, Nha Trang, giờ đây đã thành bè
bạn. Màu hoa đã che chở tôi vượt qua những phiền trược suốt cái năm
tai ương và nhọc nhằn đó.
Biết ơn thầy,
tôi chăm chút giữ gìn cái bồn hoa đã gầy nên từ những hạt giống vào
mùa hè năm ấy. Hoa bươm bướm như con nhà nghèo dễ tính, không dám
đòi hỏi chi nhiều, thân lá mỏng manh mà chịu đựng được cả những cơn
mưa xối xả lẫn những ngày nắng gắt. Hạt hoa rơi vãi xuống đất rồi
thi nhau mọc lên. Cứ lứa hoa này tàn thì lứa hoa khác xuất hiện.
Trong khi mấy chậu bông đắt tiền phải tốn công bón phân, tỉa lá,
nhặt sâu thường xuyên mà vẫn đến lúc cằn cỗi thì hoa bươm bướm cứ
điềm nhiên tồn tại. Sự điềm nhiên đó, không ngờ, cũng lan đến chính
tôi, và ngẫm nghĩ lại điều quý giá nhất mà tôi có được từ bài thuốc
này không hẳn là những nụ hoa rất chóng mãn khai mà là những khoảnh
khắc đợi chờ hạt giống nảy mầm và xanh lên, với một cõi lòng bình
thản.
Năm ngoái gia
đình tôi chuyển về một căn nhà nhỏ hơn. Những cây hoa đang nở ở nhà
cũ chúng tôi tặng hết lại cho người chủ mới. Nhưng tôi đã kịp mang
theo một nhúm hạt hoa bươm bướm để trong cái phong bì như ngày trước
thầy Võ Hồng gửi vào. Về nhà mới không có bồn hoa lớn, chúng tôi
gieo hạt hoa trong những chậu đất nung đặt trước sân nhà. Và mỗi
buổi sáng, tôi lại có dịp ngồi dõi xem các mầm xanh mọc lên mà ngỡ
như một điều gì đó đã phục sinh giữa cuộc đời và năm tháng đang trôi
đi không ngưng nghỉ này.
HUỲNH NHƯ PHƯƠNG
http://viet-studies.info/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét