Tết
2006 là một cột mốc thời gian đáng nhớ trong cuộc đời giáo sư - tiến sĩ
Trần Văn Khê. Lần đầu tiên được ăn Tết tại “nhà của mình” trên chính
đất nước mình, cảm giác trong ông xao xuyến, bồi hồi rất lạ... Đến nhà
Trần Văn Khê ở Sài Gòn, nếu may mắn gặp chủ nhà khách có thể sẽ được
nghe nhiều câu chuyện thú vị. Như là câu chuyện sau đây mà nếu muốn,
khách có thể lục lọi trong Thư viện Trần Văn Khê (đặt tại nhà ông hiện
nay) để biết...
GS.TS Trần Văn Khê trong một cuộc trò chuyện về âm nhạc dân gian gần đây. Ảnh: TL |
1. Tết 2006 là một cột mốc thời gian đáng nhớ trong cuộc đời Giáo sư Tiến sĩ Trần Văn Khê. Lần đầu tiên được ăn Tết tại “nhà của mình” trên chính đất nước mình, cảm giác trong ông xao xuyến, bồi hồi rất lạ. Lúc khai đàn đầu xuân, tập quán mà ông giữ được bao năm qua, cuốn phim ký ức bỗng đưa ông về những năm đầu thập niên năm mươi ở nước Pháp, khi ông vừa theo học ở Khoa giao dịch quốc tế Trường Chính trị Paris vừa đi đánh đàn thuê ở tiệm ăn La Paillote do ông Từ Bá Hòa làm chủ. Đánh đàn để kiếm sống, nhưng ông đã chỉ sử dụng các nhạc cụ truyền thống Việt Nam và chơi các bản nhạc truyền thống Việt Nam, vậy mà thực khách ưa thích. Đó đến nay đã hơn nửa thế kỷ mà ông vẫn đeo đuổi chỉ một công việc: nghiên cứu, giảng dạy, quảng bá giá trị đặc sắc của âm nhạc truyền thống Việt Nam và góp phần vinh danh giá trị đó ở khắp nơi trên thế giới: 15 đại học ở nước ngoài, 200 hội nghị quốc tế về âm nhạc tại 67 quốc gia, 20 liên hoan âm nhạc thế giới…
2. Tháng 8 năm 2006, tại một nhà hát ở Torino (Italia) trong tuần lễ “Di sản âm nhạc Việt Nam” do các bạn Ý tổ chức, mỗi khi các nghệ sĩ Hải Phượng, Huỳnh Khải, Nhứt Dũng biểu diễn dứt một tiết mục nhạc tài tử và nhạc lễ Nam Bộ, Trần Văn Khê lại lên sân khấu giới thiệu bằng tiếng Pháp và tiếng Anh về ý nghĩa, về những điểm chung và riêng của các loại hình âm nhạc này. Rồi, thật là bất ngờ, ông cầm lấy cái trống bồng đánh lên để khán giả có thể nhận ra những âm thanh khác biệt của nó với các loại trống khác. Tay trống của ông mềm mại và dứt khoát, tiếng trống lúc nhặt lúc khoan, không ai còn nhớ ra người chơi trống đã tám mươi lăm tuổi…Tiếng vỗ tay dành cho ông rền vang khán phòng. Khoảnh khắc xúc động ấy người viết bài này may mắn chứng kiến… Chả trách, các đồng nghiệp quốc tế của Trần Văn Khê vẫn gọi ông là người đa tài: giỏi nghiên cứu, giỏi truyền giảng, giỏi ngoại ngữ và giỏi kỹ năng biểu diễn. Họ thành tâm thú nhận đã bị mê hoặc vì sự tài tình và vẻ say sưa của ông khi truyền đến họ nét đặc sắc của nền âm nhạc dân tộc mà ông đã đắm mình từ tấm bé....
Buổi thuyết trình của TS Trần Quang Hải. Ảnh: Tuổi trẻ |
4. Đến thăm giáo sư Trần Văn Khê một ngày cuối năm 2012, câu chuyện giữa chủ khách đã theo các sổ ghi chép và hình ảnh mà lần trở lại những kỷ niệm xa gần liên quan đến sự nghiệp của ông. Ông lướt qua rất nhanh, thậm chí bỏ qua những gì ông cho là không còn quan trọng nữa. Tỷ như những giải thưởng, những danh hiệu của các chính phủ, các tổ chức quốc tế và cả chính phủ Việt Nam nữa đã trao cho ông trong hơn nửa thế kỷ qua. Chúng rất nhiều và không phải không có ý nghĩa. Nhưng giờ đây, với tư cách là nhà nghiên cứu âm nhạc dân tộc, quan trọng nhất với ông vẫn là những ngày cuối đời này làm sao góp phần nhiều hơn nữa vào việc nghiên cứu, giảng dạy và quảng bá để âm nhạc dân tộc thực sự làm rung động và đi vào tâm cảm của người đương thời, nhất là người trẻ. Ông sợ cách làm cẩu thả, chiếu lệ, thiếu cảm xúc và thiếu cả kỹ năng sẽ làm cho âm nhạc dân tộc mất đi khả năng lay động khán giả đương thời, cho dù di sản ấy thực sự quý giá và đặc sắc. Ông muốn những Thúy Hoan, Đỗ Lộc, Trần Quang Hải, Phạm Thị Huệ, Huỳnh Khải, Hải Phượng, Đức Dũng, Anh Tấn, Nhứt Dũng, Văn Môn, Lê Tứ, Đinh Linh, Tuyết Mai…và những điểm sáng khác trong hoạt động âm nhạc dân tộc được nhân ra nhanh hơn, nhiều hơn thay vì còn ít như hiện nay.
Buổi sinh hoạt âm nhạc định kỳ tại nhà giáo sư Trần Văn Khê. Ảnh: Nguyễn Á/TTO |
GS.NS Vĩnh Bảo, tác giả và GS.TS Trần Văn Khê, ThS. Huỳnh Khải biểu diễn đờn ca tài tử Nam Bộ dịp 20.11.2014. Ảnh Vĩnh Nguyên
5. Đến nhà Trần Văn Khê ở Sài Gòn, nếu may mắn gặp
chủ nhà khách có thể sẽ được nghe nhiều câu chuyện thú vị. Như là câu
chuyện sau đây mà nếu muốn, khách có thể lục lọi trong Thư viện Trần Văn
Khê (đặt tại nhà ông hiện nay) để biết. Đó là chuyện ông – với tư cách
là người Việt Nam đầu tiên được Đại học Sorbonne Paris trao bằng Tiến sĩ
âm nhạc học với đề tài “Âm nhạc truyền thống Việt Nam” (La Musique
vietnammienne traditionnelle) đã may mắn có cơ hội được giao soạn thảo 9
trang về lịch sử âm nhạc Việt Nam trong Encyclopedie de la Pleiade vào
cuối năm 1958. Đó là lần đầu tiên âm nhạc Việt Nam được góp mặt vào hệ
thống công cụ tra cứu tri thức thế giới. Đó cũng là một điểm tựa tinh
thần, “danh chính ngôn thuận” để Trần Văn Khê thêm tự tin dấn thân vào
sự nghiệp quảng bá miệt mài các giá trị âm nhạc truyền thống Việt Nam ở
Pháp, ở Hội đồng quốc tế âm nhạc Unesco và nhiều trung tâm nghiên cứu
quan trọng khác. Nhờ đó và cùng với sự góp sức từ nhiều bạn bè, đồng
nghiệp của Trần Văn Khê mà nhiều năm sau Nhã nhạc cung đình Huế, Không
gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên, Ca trù…được Unesco vinh danh là
Kiệt tác di sản truyền khẩu phi vật thể của nhân loại.Cũng có thể khách sẽ được nghe câu chuyện ca trù nhiều năm bị quên lãng ở miền bắc Việt Nam đã “sống lại” như thế nào. Đó là năm 1976, Giáo sư Tiến sĩ Trần Văn Khê lần đầu về thăm đất nước theo lời mời của Hội Nhạc sĩ Việt Nam. Nhiều cơ quan ở Hà Nội đã mời ông đến nói chuyện: Hội nhạc sĩ Việt Nam, Trường Âm nhạc Việt Nam, Bộ Văn hóa, Đài Tiếng nói Việt Nam…Ở đâu ông cũng nói về giá trị đặc sắc của âm nhạc truyền thống Việt Nam và tầm quan trọng của việc giảng dạy, quảng bá, khai thác đúng nguyên tắc để bảo tồn và phát huy vốn cổ. Sau đó ít lâu, thính giả rất ngạc nhiên nghe trên sóng phát thanh quốc gia tiếng tom chát của ca trù, cả tiếng giới thiệu vang vang của nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát. Với lần xuất hiện đó, Ca trù đã đàng hoàng góp mặt vào đời sống âm nhạc đương đại. Nguyễn Xuân Khoát đã viết cho Trần Văn Khê bức thư vẻn vẹn một dòng “Sự kiện anh về nước đã động viên tôi rất nhiều. Cảm ơn anh”. Lời cảm ơn ấy không mảy may xã giao mà từ đáy lòng một người hằng thiết tha với nghệ thuật ca trù.
Giáo sư Trần Văn Khê và ca nương Phạm Thị Huệ - Ảnh: T.T.D/TTO |
“Chúng ta đã đến, đã đi và đã về, đã làm và đã sống, đã yêu và đã mơ, đã thăng và đã trầm, đã cười và đã khóc … qua hai thế kỷ nay. Nhưng Duy ơi, một kiếp nhân sinh với bao năm tháng trôi chảy không ngừng nghỉ, có lúc này cũng có lúc khác, những câu chuyện cứ tiếp nối nhau không dứt, thì Khê cũng như Duy, Duy cũng như Khê, đều mỉm cười và mong rằng:
“Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần
Đầu cành khô bỗng hoa nở tràn” (*)”
Nguyễn Thế Thanh
_______________________
(*). Lời trong một ca khúc của Phạm Duy.
Bài viết đã đăng trên báo Tuổi trẻ tết Quý Tỵ 2013
» Hát nuôi phần hồn
» Lo toàn bộ chi phí điều trị cho GS-TS Trần Văn Khê
» Lời tri âm cho một tri kỷ
Nguồn :Người Đô Thị online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét